Mục lục
Cô Vợ Cưng Sủng Của Hắc Đế - Hạng Chí Viễn - Giang Ninh Phiến
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 331: Đừng để cho anh ấy phát điên
Giang Ninh Phiến nói một cách lạnh nhạt.
Cô biết Cô Minh Thành hận mình vì đã huỷ hoại Hạng Chí Viễn.
Mà cô thì cũng đúng lúc cần vài cái tát để cảm thấy dễ chịu hơn phần nào.
“...”
Nghe vậy, Cô Minh Thành từ từ quay lại. Anh ta nhìn cô bằng cặp mắt cứng rắn.
Giang Ninh Phiến đã chuẩn bị tinh thần để bị đánh.
Nhưng giây tiếp theo, Cô Minh Thành lại đột nhiên khụy gối và quỳ xuống trước mặt cô…
“Anh làm gì thế?”
Giang Ninh Phiến bất ngờ nhìn anh ta, không nhịn được mà lùi ra sau một bước.
Những cấp dưới khác nhìn thấy Cô Mình Thành quỳ gối thì cũng đồng loạt quỳ theo. Bọn họ quỳ trước cửa nhà cô…


Cô Minh Thành dựng thẳng sống lưng, ngước mắt nhìn Giang Ninh Phiến. Đôi mắt của anh ta đỏ lên: “Chị Phiến, coi như tôi cầu xin chị, chị bỏ qua cho cậu Hạng đi.”
“...”
Bỏ qua cho cậu Hạng.
Giang Ninh Phiến ngơ ngác nhìn anh ta. Trong mắt của Cô Mình Thành, mình không tha cho Hạng Chí Viễn sao?
“Chị Phiến, nếu chị căm ghét xã hội đen, ghét những người làm việc xấu bọn tôi thì chị cứ việc lấy mạng của Cô Minh Thành này.” Cô Minh Thành vừa quỳ vừa nói: “Tôi chết thì không sao, nhưng cậu Hạng thì không được. Mạng sống của cậu Hạng quan trọng hơn tôi rất nhiều.”
“Cô Minh Thành, anh đứng dậy đi.”
“Chị cứ nghe tôi nói hết đã!” Cô Minh Thành gạt bàn tay cô đang chìa ra rồi nói: “Chị Phiến, tôi quen được cậu Hạng ở khu chợ đen Thái Lan.”
“...”
“Lúc đó, bọn tôi bị bao vây. Dù anh ấy bị đánh gãy xương nhưng vẫn quay lại cứu tôi. Nếu như không có cậu Hạng, Cô Minh Thành này đã bỏ mạng ở Thái Lan từ lâu rồi.” Cô Minh Thành nói.


Giang Ninh Phiến im lặng đứng nhìn.
Cô từng nghĩ Cô Minh Thành là thuộc hạ trung thành bị tẩy não. Thì ra giữa cậu ta và Hạng Chí Viễn lại có một câu chuyện như vậy.
Cô không thể tưởng tượng nổi Hạng Chí Viễn năm mười mấy tuổi đã sống như thế nào ở chợ đen Thái Lan.
Nhưng một nơi huấn luyện anh đến mức có gãy xương cũng không sao, một nơi luôn nồng nặc mùi thuốc gây tê chắc chắn không khác gì địa ngục.
“Vậy nên tôi đã thề, Cô Minh Thành này còn sống ngày nào, tôi nhất định sẽ dùng mạng mình để bảo vệ cậu Hạng.” Cô Minh Thành quỳ gối, nói: “Nhưng bây giờ cậu Hạng tự từ bỏ chính mình, đến cả anh Hạng cũng không có cách gì thì tôi cũng chẳng thể làm gì khác.”
“Anh ấy cứu tôi mà, tôi còn có thể làm gì nữa?”
Giang Ninh Phiến lẩm bẩm.
Thay vì hỏi Cô Minh Thành thì cô giống như đang tự hỏi mình hơn.


Cô còn có thể làm gì nữa…
Cô không thể yên tâm yên chí mà yêu đương với Hạng Chí Viễn nhưng cũng không muốn anh chết. Bây giờ thì cô phải làm sao?
“Chắc chắn chị sẽ có cách mà, chị Phiến.”
Cô Minh Thành tiến lên phía trước, nắm lấy tay cô: “Luật sư nói là cậu Hạng vì chị mà buông bỏ chính mình. Chỉ có chị mới có thể cho cậu Hạng ý chí sống sót.”
“Tôi không được đâu…”
Giang Ninh Phiến hoảng sợ, thoát khỏi tay anh ta.
“Chị Phiến, cậu Hạng có thể vì chị mà từ bỏ cả tính mạng, không quan tâm gì hết. Anh ấy đã phát điên vì chị rồi. Tôi cầu xin chị, chị bỏ qua cho anh ấy đi.” Cô Minh Thành cầu xin: “Chị đừng để cho anh ấy phát điên vì chị nữa. Tôi cầu xin chị…”
“Tôi đâu có giỏi đến vậy…”
Giang Ninh Phiến lắc đầu.


“Chị Phiến, cậu Hạng có thể vì chị mà từ bỏ cả tính mạng, không quan tâm gì hết. Anh ấy đã phát điên vì chị rồi. Tôi cầu xin chị, chị bỏ qua cho anh ấy đi.” Cô Minh Thành cầu xin: “Chị đừng để cho anh ấy phát điên vì chị nữa. Tôi cầu xin chị…”
“Tôi đâu có giỏi đến vậy…”
Giang Ninh Phiến lắc đầu.
Không phải cô chưa bao giờ thuyết phục Hạng Chí Viễn mà là Hạng Chí Viễn không nghe. Anh ấy không nghe gì lọt tai hết.
Anh ấy sẽ không sống nếu như cô không bằng lòng rời đi cùng mình.
Nhưng cô không làm nổi.
Lương tâm của cô không cho phép làm như vậy.
“Nếu như trên trái đất này vẫn còn một người có thể thay đổi suy nghĩ của cậu Hạng, người đó chắc chắn là chị.” Cô Minh Thành nắm chặt tay cô, đôi mắt đỏ đến mức sắp rơi nước mắt. Anh ta năn nỉ: “Chắc chắn chị sẽ có cách khiến cậu Hạng không buông bỏ chính mình. Chị Phiến, chị chắc chắn sẽ có…”


Chương 332: Cả nhà đều là thành viên của AN
“Tôi không có. Tôi không có mà…”
Giang Ninh Phiến vẫn lắc đầu.
Trừ việc lắc đầu, cô chẳng thể làm nổi việc khác.
“Chị Phiến!” Cô Minh Thành dùng một âm lượng cực lớn để gào lên: “Cậu Hạng đã bỏ ra nhiều như vậy vì chị, chị thật sự có thể mở to mắt nhìn anh ấy chết hay sao? Chị thật sự nhẫn tâm đến vậy hả?”
“...”
Giang Ninh Phiến chống cự và muốn lùi lại, nhưng Cô Minh Thành đã nắm chặt lấy tay cô.
Giống như một ổ khoá.
Khoá chặt cô.
“Chị Phiến, chị có thể mà. Chị coi như thương tiếc cho cậu Hạng vì đã bỏ ra nhiều đến vậy cho chị mà bỏ qua cho anh ấy đi.”


“Chị Phiến, chị có thể mà. Chị coi như thương tiếc cho cậu Hạng vì đã bỏ ra nhiều đến vậy cho chị mà bỏ qua cho anh ấy đi.”
Cô Minh Thành nói và đập đầu xuống đất cái bịch.
Tiếng vang như sấm.
“Anh đứng dậy đi…”
Giang Ninh Phiến bị anh ta dọa sợ.
Anh ta muốn làm gì? Anh ta nghĩ rằng quỳ lạy với cô thì mọi chuyện sẽ được giải quyết sao?
“Chị Phiến, nếu chị vẫn không đồng ý, Cô Minh Thành tôi sẽ quỳ trước cửa nhà chị!” Cô Minh Thành nói một cách bướng bỉnh, tiếp tục đập đầu xuống đất hết lần này đến lần khác.
Tiếng đập sau to hơn tiếng đập trước.
“...”
Đừng làm như vậy.
Đừng cầu xin cô như vậy…
Giang Ninh Phiến sợ hãi đóng cửa lại. Cô dựa vào cửa, đôi mắt đắng chát.


Giang Ninh Phiến sợ hãi đóng cửa lại. Cô dựa vào cửa, đôi mắt đắng chát.
Rõ ràng cánh cửa này cách âm rất tốt nhưng cô vẫn có thể nghe thấy tiếng đập đầu của Cô Minh Thành một cách rõ ràng.
Anh ta cầu xin cô nhưng cô có thể làm gì?
Cô có thể thay đổi gì đây?
Nếu như cô có thể yêu đương với Hạng Chí Viễn, cô đã làm vậy từ lâu rồi.
Nhưng cô không thể, cô tuyệt đối không thể yêu đương với Hạng Chí Viễn…
Cô có thể chết cùng anh, nhưng lại không thể cùng anh sinh sống…
Giang Ninh Phiến bước vào phòng ngủ, ngồi bên mép giường. Cô lấy ra một chiếc hộp gỗ có khóa trên chiếc bàn cạnh giường.
Giang Ninh Phiến mở chiếc hộp gỗ bằng chìa khóa. Bên trong hộp là một chồng ảnh.
Cô tìm thấy chồng ảnh này trong phòng ngủ của An Vũ Dương trước khi đính hôn.


Có đôi khi vận mệnh đã được sắp đặt. Đám người Cô Minh Thành đập nát nhà cô nhưng lại không mở chiếc hộp này ra…
Cô chỉ lấy một chiếc bút từ trên giá sách của An Vũ Dương đã có thể mang chồng ảnh ra một cách dễ dàng. Ông trời vốn dĩ không quan tâm cô có bằng lòng xem những tấm ảnh này hay không…
Giang Ninh Phiến ngồi ở mép giường, mái tóc đen dài của cô xõa xuống. Cô vươn tay lấy tấm ảnh trên cùng từ trong hộp gỗ ra.
Đây là tấm ảnh chụp của ba người, hai nam một nữ.
Trong đó có một đôi vợ chồng, cũng chính là chị gái và anh rể đã qua đời của cô.
Hai người bọn họ trong ảnh nhìn rất trẻ, rất thân mật.
Cô đã gặp người đàn ông còn lại ở văn phòng của An Vũ Dương, tòa cao ốc AN. Ông là ba của An Vũ Dương và cũng là người sáng lập ra AN.
Ba người nhìn máy ảnh và mỉm cười.
Trên tay ai cũng có một chiếc đồng hồ nắp gập cổ điển. Phần nắp được mở ra, bên trên có khắc hai chữ: AN.


Cô chưa bao giờ biết chị mình cũng từng là thành viên của AN. Cô cứ luôn nghĩ rằng chị gái, anh rể và ba mình đều là cảnh sát điều tra tội phạm về ma tuý.
Bây giờ nghĩ lại, ngày trước chị nói rằng chị sẽ tiếp bước ba. Vậy có nghĩa là ba cũng là thành viên của AN.
Vậy là cả nhà bọn họ trừ mẹ ra đều là thành viên của AN.
Cô không dám tin.
Cô nhớ Hạng Chí Viễn đã tiêu diệt tất cả thành viên của AN hồi đó để báo thù.
Cô nhớ khi chị gái và anh rể qua đời cũng chính là ít lâu sau khi cô gặp được Hạng Chí Viễn.
Ngày hôm đó, cô lật tung toàn bộ giá sách trong phòng ngủ của An Vũ Dương một cách điên cuồng để tìm tất cả tài liệu, ảnh ở trong ra.
Sau đó, cô tìm thấy những tấm ảnh còn sót này.
Cả người cô như muốn sụp đổ.


Giang Ninh Phiến dùng ngón tay run rẩy của mình để lấy một bức ảnh khác từ trong hộp gỗ. Bên trên là một cảnh tượng đẫm máu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK