Đó là một bức ảnh chụp màn hình đã được lưu giữ trong video giám sát hơn mười năm.
Chất lượng ảnh không được tốt lắm.
Nhưng cô nhận ra cặp đôi nằm trên vũng máu trong bức ảnh là chị gái và anh rể của mình. Họ vẫn còn rất trẻ. Có một nhóm người đứng bên cạnh họ với các khẩu súng dài ngắn khác nhau trên tay.
Trong ảnh, anh rể đang nằm dưới đất, đưa tay về phía chị ở cách đó không xa, muốn nắm tay chị …
Phía sau bọn họ, một thiếu niên đứng dựa vào tường. Cậu mặc một chiếc áo phông đơn giản, hai tay cậu nắm chặt thành nắm đấm, như tràn đầy hận ý.
Chất lượng ảnh từ đoạn phim giám sát của hơn mười năm trước rất kém, khiến ánh mắt của cậu thiếu niên trở nên mơ hồ.
Nhưng Giang Ninh Phiến nhìn thoáng qua đã nhận ra người thiếu niên đó chính là Hạng Chí Viễn…
Một người muốn báo thù khi còn rất trẻ.
Hóa ra chuyện chị gái và anh rể chết trong khi truy bắt trùm ma túy là sai sự thật. Họ… bị một cậu thiếu niên báo thù.
Người chị gái yêu quý của cô đã bỏ mạng dưới tay Hạng Chí Viễn vì lần báo thù của anh.
Ngày hôm đó, cô vội vàng trở về khách sạn Đế Quốc.
Giây phút đó, cô cực kỳ hận Hạng Chí Viễn. Từ bé đến lớn cô chưa bao giờ được trải nghiệm cảm giác được ba mẹ yêu thương, chỉ có mình chị luôn cưng chiều cô như công chúa.
Anh ta đã trả thù người thân yêu quý nhất của cô…
Nhưng ở cửa khách sạn khi nhìn thấy Hạng Chí Viễn lao về phía mình một cách tuyệt vọng, cô lại tiếp tục không phân biệt nổi đúng sai.
Ai đúng ai sai?
Cô đã tận mắt chứng kiến Hạng Chí Viễn năm mười hai tuổi trở thành người câm vì cả gia đình bị giết hại.
Sau đó, Hạng Chí Viễn báo thù.
Nên gia đình cô trở nên tan nát.
Câu chuyện rất đơn giản nhưng lại khiến hai người cách xa nhau cả dãy ngân hà…
“...”
Giang Ninh Phiến dựa vào đầu giường, bàn tay cầm bức ảnh không khỏi run lên.
Ông trời đúng là thích trêu đùa người ta.
Cô nhìn Hạng Chí Viễn quỳ gối trước mặt cha mẹ giả của mình, xin được qua lại với cô.
Cô nhìn Hạng Chí Viễn bận rộn nấu ăn trong bếp cho cha mẹ giả của mình.
Tại lễ đính hôn, cô lại nhìn Hạng Chí Viễn quỳ gối trước mặt cha mẹ giả của mình, hứa hẹn cho tương lai của cô.
Nhưng anh và cô đã cách xa cả nghìn dặm vì món hận nhà, định sẵn là không thể qua lại với nhau.
Cô biết không thể hoàn toàn trách Hạng Chí Viễn vì chuyện năm đó.
Vì gia đình bị sát hạt nên cậu thiếu niên đã bán linh hồn cho Hạng Văn Thanh để báo thù. Câu chuyện này nghe như nào cũng thấy rất cảm động.
Vì gia đình bị sát hạt nên cậu thiếu niên đã bán linh hồn cho Hạng Văn Thanh để báo thù. Câu chuyện này nghe như nào cũng thấy rất cảm động.
Nhưng tại sao lại phải là…
Ranh giới giữa hai bọn họ đã định trước là sẽ không thể vượt qua.
Giang Ninh Phiến ôm bức ảnh trong tay, nước mắt không ngừng tuôn rơi, không kìm được nữa.
“Nếu như tôi không yêu anh thì tốt biết bao…”
Giang Ninh Phiến khóc không thành tiếng, lẩm bẩm.
Nếu như chưa bao giờ động lòng thì quan hệ giữa hai người sẽ rất đơn giản…
Cô không cần đứng nhìn Hạng Chí Viễn dần dần đi vào chỗ chết, trái tim cũng không phải chịu nỗi đau như dao cắt.
“Chị ơi, chị nói cho em biết, em nên làm gì bây giờ?”
Giang Ninh Phiến bế tắc, hai mắt cô đẫm lệ.
Bây giờ cô thật sự phải nhìn Hạng Chí Viễn chết hay sao? Cô ở bên cạnh anh liệu có phải một kết cục tốt?
Giang Ninh Phiến ngã lên giường. Hai tay cô cầm tấm ảnh, nước mắt thấm đẫm chăn bông. Đôi mắt cô trống rỗng, mái tóc đen dài xõa ra trên chăn bông…
Bất lực.
Tuyệt vọng.
Đột nhiên có tiếng điện thoại bàn reo lên từ bên ngoài phòng khách.
Giang Ninh Phiến không muốn trả lời nhưng điện thoại vẫn tiếp tục đổ chuông.
Nên cô đành phải ngồi dậy, cất tấm ảnh vào trong hộp gỗ rồi đi vào phòng khách.
Lúc này, điện thoại đã đổ chuông ba lần rồi.
“Alo? Ai đấy?”
Giọng của Giang Ninh Phiến hơi nghẹn ngào.
Chương 334: Cầu xin chị bỏ qua cho cậu Hạng
“Alo, cô Giang, tôi là người của ban quản lý khu chung cư. Bên ngoài có người tìm cô thì phải?” Đầu dây bên kia là một ông chú với giọng nói khàn khàn.
“Bên ngoài có người?”
Giang Ninh Phiến không hiểu, ý chỉ đám Cô Minh Thành sao?
“Cô không biết à? Họ nói là họ đang tìm cô. Cô thử ra ngoài nhìn xem! Chuyện gì thế này…”
“...”
Giang Ninh Phiến khó hiểu. Cô cúp máy rồi đi đến trước cửa sổ, nhìn xuống thì chỉ thấy một đám màu đen như một lũ kiến.
Cô bước đến bên kính viễn vọng rồi điều chỉnh góc độ và nhìn xuống thì thấy một đám người mặc vest đen đang quỳ trong khu chung cư.
Tất cả đều quay mặt về hướng căn hộ của cô một cách nghiêm chỉnh.
Những chiếc xe nối đuôi nhau chạy vào.
Một vài người xuống xe rồi quỳ xuống theo thứ tự.
“...”
Giang Ninh Phiến che miệng một cách bất ngờ. Bọn họ muốn làm gì?
Cô chạy ra mở cửa. Cô Minh Thành vẫn quỳ trên mặt đất, trán của anh ta bị đập nát, máu tươi chảy ra.
“Cầu xin chị Phiến bỏ qua cho cậu Hạng!”
Những người đứng sau Cô Minh Thành đồng thanh hét lên.
Một vài cư dân khác trên tầng cao nhất chạy ra hóng chuyện và chỉ tay về phía họ: “Các cậu thích quỳ thì cứ quỳ đi.”
Giang Ninh Phiến ra bên ngoài rồi đóng cửa lại. Ánh mắt cô rơi vào vết máu do Cô Minh Thành đập đầu mà ra trên mặt đắt, cảm giác khó tả.
Cô quay người rời đi.
“Chị Phiến!”
Cô Minh Thành quỳ ở đó và nắm chặt tay cô: "Từ khi gia đình của cậu Hạng không còn có ngày mai, anh ấy chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc.”
“Bỏ tay ra…”
Giang Ninh Phiến không muốn nghe thêm nữa, trái tim cực kỳ khó chịu.
“Mãi đến khi chị xuất hiện, cậu Hạng mới hay cười.” Trán của Cô Minh Thành chảy máu nhưng anh ta không quan tâm mà chỉ cầu xin: “Nhưng sự vui vẻ này còn chưa kéo dài quá một năm, chị thật sự nhẫn tâm làm vậy sao?”
“Đủ rồi.”
Giang Ninh Phiến hất tay anh ta ra rồi chạy trốn vào thang máy.
“Cầu xin chị Phiến bỏ qua cho cậu Hạng!”
“Cầu xin chị Phiến bỏ qua cho cậu Hạng!”
Cửa thang máy đóng lại, ngăn những tiếng ồn lại nhưng Giang Ninh Phiến vẫn lấy tay che lỗ tai.
Thang máy lên thẳng tầng một.
Vừa bước ra ngoài, cô đã nhìn thấy một cảnh tượng còn lớn hơn.
Hàng nghìn thuộc hạ đồng loạt quỳ xuống trong khu chung cư, nhiều đến mức chật như nêm.
“Cầu xin chị Phiến bỏ qua cho cậu Hạng!”
“...”
Tiếng hô như biển động.
Giang Ninh Phiến nhìn cảnh tượng trước mắt một cách kinh ngạc. Thà bị Cô Minh Thành đánh còn khiến cô thấy dễ chịu hơn so với việc cầu xin mình.
Kiểu cầu xin có quy mô lớn như vậy là một cách hại người thầm lặng.
Nhìn thì có vẻ không sao, nhưng lại khiến người ta rất đau đớn.
Giang Ninh Phiến gần như chạy thoát khỏi khu chung cư bằng tất cả sức lực của mình.
Những giọng nói đó không ngừng văng vẳng bên tai cô. Họ ra sức cầu xin cô bỏ qua cho Hạng Chí Viễn, liên tục cầu xin cô bỏ qua cho anh…
…
Giang Ninh Phiến lái xe ra ngoại thành.
Cô đi đến một biệt thự cổ có từ thời Dân Quốc, xung quanh toàn là cây. Gió thổi lạnh thấu xương.
Giang Ninh Phiến xuống xe và bấm chuông cửa.
“Cô Giang Ninh Phiến?” Mẹ Vương mở cửa từ bên trong. Bà ấy nhìn thấy Giang Ninh Phiến thì chớp mắt, nói không ngừng: “Cô Ninh Phiến đến tìm cậu chủ nhà chúng tôi à? Mau vào đi, cậu chủ đang ở trong phòng đó.”
“...”
Giang Ninh Phiến gật đầu, nhấc chân bước vào.
Hương hoa baby thoáng qua theo làn gió.
Trong phòng là một biển hoa baby màu trắng. Trong một góc, An Vũ Dương mặc áo sơ mi trắng, ngồi trên ghế. Anh ta hướng mặt về phía những bông hoa baby.