"Tiêm Tiêm, từ giờ trở đi, mỗi câu anh nói em đều phải nhớ cho kỹ." Hạng Chí Viễn ăn hết toàn bộ bánh bao chiên xong bèn chuyển mắt qua nhìn cô chăm chú.
"..."
Giang Ninh Phiến lấy một bao khăn giấy từ trong túi ra.
"Tiêm Tiêm, em phải nhớ kỹ, sau này phải tự mình nấu cơm ăn. Nếu em không được tận mắt chứng kiến quá trình những món bên ngoài kia được làm ra thì đừng ăn nó." Hạng Chí Viễn nói.
"..."
Tay của Giang Ninh Phiến run lên, kéo kiểu gì cũng không kéo khăn giấy ra được.
Hạng Chí Viễn nói tiếp: "Đừng làm móng tay giả nữa, đừng để móng tay dài, sẽ làm mình bị thương đấy."
"..."
Lực chú ý của Giang Ninh Phiến chỉ đặt trên khăn giấy, dùng hết sức kéo nhưng vẫn không kéo được.
Tại sao gói khăn giấy nhỏ này cứ phải gây khó khăn với cô như vậy?
Kéo ra một cái lỗ thôi mà sao khó thế chứ.
"Đừng bán mạng cho tên mù kia nữa. Anh ta là một người tàn tật ngay cả bản thân mình cũng không thể tự chăm sóc, không thể chăm sóc cho em được." Hạng Chí Viễn trầm thấp nói: "Tiêm Tiêm của anh phải được chăm sóc như một cô công chúa kìa."
"..."
Giang Ninh Phiến hung hăng dùng sức một cái, cuối cùng cũng xé mở được bao khăn giấy. Cô ngước mặt lên nhìn vẻ nghiêm túc khó giải thích được trên mặt anh, chóp mũi chua chua hỏi: "Hạng Chí Viễn, anh nói những lời này làm gì?"
"Anh đang để lại lời trăng trối." Hạng Chí Viễn thản nhiên nói: "Em nghe mà không hiểu sao?"
Anh nói đơn giản như ăn bánh bao chiên vậy.
"..."
Giang Ninh Phiến ngơ ngác nhìn anh, nhất thời hốc mắt đỏ quạch lên, cầm khăn giấy trong tay nhét thẳng vào miệng anh.
"..."
Hạng Chí Viễn bị bịt miệng bèn nhíu mày lại.
Người phụ nữ này...
"Đừng nói nữa." Giang Ninh Phiến nhẹ giọng nói, trong giọng nói còn mang theo một chút oán hận, không để anh nói tiếp nữa.
Hạng Chí Viễn nhìn cô chăm chú.
Giang Ninh Phiến cầm khăn giấy lau mặt cho anh, sau đó cúi đầu chăm chú lau sạch bàn tay dính dầu mỡ của anh.
"Nói chung là em phải nhớ kỹ toàn bộ, không được quên bất cứ điều gì." Hạng Chí Viễn nói, giọng điệu mang theo sự ngang ngược trước sau như một của anh: "Nhất là trên phương diện ăn uống. Không được ăn nhiều bột ngọt, không được ăn mấy đồ ăn rác rưởi..."
"Anh đừng nói nữa được không!"
Giang Ninh Phiến hơi kích động cầm khăn giấy lau mạnh lên tay anh.
Những lời nói của anh như đang xẻ từng miếng thịt cô ra vậy.
Cô biết, thời khắc cuối cùng của anh sẽ tới rất nhanh. Nhưng cô muốn tự lừa mình dối người vài ngày đấy không được à?
"Tiêm Tiêm."
Hạng Chí Viễn vứt khăn giấy đi, thò tay nâng cằm cô lên rồi chăm chú nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của cô, ngón cái nhẹ nhàng lướt qua cằm cô, giọng nói gợi cảm mê hoặc: "Anh sẵn lòng chết vì em, chuyện này chẳng liên quan gì đến em cả. Đối với anh mà nói thì cái chết không là gì, đừng mang gánh nặng tâm lý cho bản thân. Một mình em vẫn phải sống cho tốt."
"Em nói rồi, em sẽ đi với anh."
"Không được!" Hạng Chí Viễn lớn tiếng từ chối.
"Anh không khống chế được em."
Từ lúc nhìn thấy tấm ảnh trong phòng ngủ của An Vũ Dương, cô đã mất hết can đảm rồi.
Cô chỉ muốn dành thời gian cuối cùng để ở cùng anh.
Anh chết, cô đi cùng.
Như vậy là xong hết.
"Tiêm Tiêm." Năm ngón tay thon dài của Hạng Chí Viễn nâng cả mặt cô lên: "Anh không tin có sự tồn tại của linh hồn. Thế nên anh và em, chúng ta sẽ không ở cùng nhau."
"..."
"Anh muốn em sống sót." Đầu ngón tay của Hạng Chí Viễn nhẹ nhàng vỗ về trên mặt cô, trong đôi mắt thâm thúy như biển sâu tràn đầy vẻ không cam lòng: "Chỉ là anh rất lo cho em."
"..."
Đầu ngón tay cực nóng của anh gần như đốt nóng cô.
"Trong mắt anh, thế giới này quá phức tạp và liên tục biến đổi. Nhưng em sạch sẽ như vậy, nếu không để lại lời trăng trối thì anh lo rằng cuộc sống chỉ có một mình, em sẽ xuống dốc mất."
...