Gặp giấc mơ đẹp à?
Giang Ninh Phiến mỉm cười, cúi xuống hôn lên trên khuôn mặt nhỏ của bé con, để an ủi nỗi nhớ nhung của mình.
Cô vươn tay vuốt ve đầu nhỏ của Hạng Diêu Linh, có một loại cảm giác thỏa mãn chưa từng có.
Kể cả có phải đối mặt với Hạng Chí Viễn và Hạ Tiêm Tiêm, chỉ cần có thể nhìn thấy Hạng Diêu Linh, cô nghĩ mình vẫn có thể tiếp tục kiên trì.
Bỗng nhiên, lưng cô giống như bị kim chích.
Giang Ninh Phiến đứng ở mép giường, trong lòng căng thẳng, chuông cảnh báo vang lên, chậm rãi đứng thẳng người, có chút cứng đờ mà xoay người lại.
Tiếng nước ở phòng tắm vẫn còn đang vang.
Hạng Chí Viễn đứng ngay ở trước mặt cô, dáng người cao dài, không mặc áo choàng tắm, giữa eo thon chỉ quấn một cái khăn tắm, lộ ra cơ ngực gợi cảm được rèn luyện mà ra, vân da rõ ràng, anh không lau khô, giọt nước đang từ cổ anh chảy xuống, hợp lại thành một dòng chảy nhỏ, chảy qua hình xăm bên dưới xương quai xanh của anh, chảy qua cơ ngực gợi cảm.
Mái tóc ngắn của anh ẩm ướt, vẫn còn đang nhỏ nước, một khuôn mặt yêu dã càng thêm quyến rũ, mắt đen lạnh lẽo mà nhìn cô chằm chằm.
Mới sáng sớm mà có cần sexy như vậy hay không.
Giang Ninh Phiến ngây người nhìn vài giây, sau đó không được tự nhiên mà nghiêng mặt đi, ho khan một tiếng, làm ra vẻ bình tĩnh mà nói: “Tôi tới kiểm tra địa hình, đi trước đây.”
“Kiểm tra địa hình mà lại phải kiểm tra lên tận trên giường tôi?” Hạng Chí Viễn chế giễu mà cười lạnh một tiếng, liếc mắt qua giường mình một cái: “Cô có muốn lên nằm thử hay không, nói không chừng kẻ địch sẽ đào một cái hàng bò đến dưới giường tôi đấy, làm sao tôi biết giường này có an toàn hay không.”
“Cậu Hạng thật thích nói đùa.” Giang Ninh Phiến nói, nhấc chân lên định chạy.
“Không thích nói đùa được bằng cô, lúc còn nhỏ tôi bị chó đá đầu óc mà sao tôi không biết nhỉ?”
Hạng Chí Viễn lạnh lùng nói, đè chút tức giận, giọng nói không lớn.
Nghe vậy, Giang Ninh Phiến dừng lại bước chân, trong mắt toàn là xấu hổ.
Cô đúng là không nên trông cậy vào đứa trẻ hai có thể giữ được bí mật.
Sau một lúc lâu, cô ổn định tâm thần xoay người lại, bình tĩnh mà nhìn về phía Hạng Chí Viễn, cười nhạt: “Là anh dùng mạng của An Vũ Dương và tôi uy hiếp tôi, bắt tôi dạy Hạng Diêu Linh nghe lời, tôi làm được rồi, dùng cách nào mà chẳng được.”
“Cô muốn bảo vệ mạng của cô và An Vũ Dương cho nên mới nói như vậy?”
“Không thì sao?”
Giang Ninh Phiến bình tĩnh.
“Đối với sỉ nhục của mình mà còn vừa hôn vừa sờ, Giang Ninh Phiến, cô mâu thuẫn đến nỗi làm cho tôi phải lau mắt mà nhìn.” Hạng Chí Viễn chế giễu mà cười lạnh một tiếng.
“...”
Sắc mặt Giang Ninh Phiến cứng đờ, anh đã nhìn thấy cô hôn Hạng Diêu Linh lúc nãy.
Cô đúng là quá mâu thuẫn.
Hạng Chí Viễn đi từng bước một đến trước mặt cô, mang theo hơi thở gợi cảm toàn thân, Giang Ninh Phiến không nhịn được mà lùi về sau, Hạng Chí Viễn ép sát từng bước.
Giang Ninh Phiến lùi đến ven tường, không thể lùi được nữa, cô nhanh nhẹn muốn đi sang bên cạnh, Hạng Chí Viễn vươn một tay ấn lên trên tường, ngăn lại đường đi của cô.
Giây tiếp theo, cằm cô đã bị Hạng Chí Viễn nắm.
Ánh mắt Hạng Chí Viễn lạnh lùng mà nhìn cô, khuôn mặt yêu dã ở ngay trước mắt cô: “Đối mặt với sỉ nhục của mình thì nên như tôi mới phải, cô đứng ở trước mặt tôi, tôi còn không muốn chạm vào cô một đầu ngón tay!”
Giọng nói của anh tràn ngập giễu cợt, khinh thường.
Sắc mặt Giang Ninh Phiến trắng bệch, ngay sau đó sắc bén mà vặc lại: “Tôi còn tưởng là cậu Hạng rất nhớ tôi đấy chứ, lại còn đi báo cảnh sát để cho tôi tới bảo vệ anh.”
“Cô thì tính là cái gì, tôi nhờ cô chắc?”
“Nếu không có cậu Hạng tự mình gọi tên, thì dựa vào tình cảnh xấu hổ ở cục cảnh sát của tôi hiện giờ, làm sao có thể được làm người dẫn đầu cho nhiệm vụ lần này chứ.” Giang Ninh Phiến cười nhạt: “Điều này tôi vẫn hiểu rõ. Cho nên, cậu Hạng anh cũng mâu thuẫn đến nỗi làm cho tôi lau mắt mà nhìn.”