Cảm xúc Hạng Chí Viễn ổn định lại, cơ thể vẫn còn bị Maca chi phối, đau đến co người lại...
Nhưng anh không còn lăn lộn dưới đất mà rụt vào lòng cô.
Đầu anh gối lên đầu cô, mặt vùi vào lòng cô, cả mái tóc ướt thấm đẫm vào quần áo cô...
Gắng gượng đến tiếng thứ năm, Hạng Chí Viễn thiếp đi trong lòng Giang Ninh Phiến.
Giang Ninh Phiến khó khăn dìu Hạng Chí Viễn dậy, cẩn thận dìu anh lên giường từng chút một, kéo chăn đắp lên người anh.
Sắc mặt của anh vẫn còn rất kém.
Nhưng ít nhất, lần này đã vượt qua được tác dụng của Maca, cảm giác đau đớn như bị trăm ngàn con rắn cắn sẽ không còn nữa.
Cô sẽ không để Mục Thanh Linh đến gần anh nữa.
Giang Ninh Phiến giơ tay lau đi mồ hôi trên mặt anh, đứng bên giường kéo lại tay áo.
Giang Ninh Phiến giơ tay lau đi mồ hôi trên mặt anh, đứng bên giường kéo lại tay áo.
Hai cánh tay của cô bị Hạng Chí Viễn nắm đến máu thịt trộn lẫn vào nhau,
Bên này còn có vết cắn trong lúc ý thức mơ hồ của Hạng Chí Viễn...
Nếu không xử lý thì sau này sẽ để lại rất nhiều vết sẹo xấu xí...
Giang Ninh Phiến nhìn mặt của Hạng Chí Viễn một cái rồi âm thầm rời đi.
Khi cô đi ra quầy với bộ dạng này, hai người đàn ông ở quầy đều ngẩn người, chủ động mang hộp cứu thương ra: “Người đẹp, mời dùng... xin hỏi cô đi từ hang ổ của dã thú ra à?”
Lại bị thương thành như vậy.
“...”
Giang Ninh Phiến lạnh nhạt liếc nhìn hai vật sống ở quầy lễ tân, cầm hộp cứu thương đi vào phòng nghỉ bên cạnh.
Cô ngồi trên sofa, bắt đầu xử lý vết thương cho mình.
Cô dùng kẹp gắp bông gòn lau đi vết máu trên cánh tay, sát khuẩn xong, rồi dùng răng cắn đứt băng gạc, quấn từng vòng từng vòng lên cánh tay mình.
Khi cửa phòng nghỉ bị mở ra, Giang Ninh Phiến vừa xử lý xong một cánh tay.
Băng gạc được quấn từ cổ tay đến khớp khuỷu tay.
Cô liếc nhìn ra ngoài cửa.
Chỉ thấy Mục Thanh Linh ngạo nghễ theo An Vũ Dương đi vào, gương mặt ngọt ngào lộ ra vẻ khiêu khích, đặt cả dòng chữ “Boss đứng về phía tôi” lên trên mặt.
An Vũ Dương mặc lên mình một chiếc áo khoác mỏng màu xám nhạt, cổ áo chữ V tôn lên xương quai xanh của anh ta.
Gương mặt lịch sự tao nhã, đôi mắt tựa lưu ly, đẹp nhưng lại không có thần, không có tiêu điểm nhìn về phía trước, cả người tỏa ra hơi thở tĩnh lặng như nước.
“Mùi máu tanh từ đâu đến?”
An Vũ Dương vừa bước vào đã nhíu mày, lo lắng hỏi: “Ninh Phiến, cô bị thương à?”
Giang Ninh Phiến chưa kịp lên tiếng, Mục Thanh Linh đã cướp lời: “Làm sao có thể, nữ thần chân dài của AN làm sao mà bị thương được, không phải là do tình chàng ý thiếp với cậu Hạng phòng tạm giam đó để bị thương đó chứ?”
“...”
Sắc mặt An Vũ Dương khó coi hơn.
“Cô không nói chuyện sẽ không có ai nói cô câm.”
Giang Ninh Phiến lạnh lùng liếc cô ta một cái, cúi đầu nhịn đau tiếp tục xử lý vết thương trên cánh tay còn lại.
Mấy vết thương nhỏ này của cô không là gì so với tác dụng thuốc mà năm tiếng trước Hạng Chí Viễn phải chịu đựng.
“Cô không sao chứ?”
An Vũ Dương thuận theo giọng nói mà nhìn về hướng Giang Ninh Phiến, giọng nói dịu dàng ấm áp như nhiệt độ của mặt trời.
“Không sao.” Giang Ninh Phiến quấn băng gạc, dùng răng và tay quấn lại ngay ngắn, nói: “Từ hôm nay, tôi muốn canh giữ Hạng Chí Viễn.”
“Cô dựa vào cái gì!”
Mục Thanh Linh nghe vậy kích động làm ầm lên: “Cô nghĩ là trên dưới AN không một ai biết mối quan hệ xác thịt dơ bẩn của cô với Hạng Chí Viễn, muốn thông báo cho toàn thế giới này biết hay sao?”