Giang Ninh Phiến giữ chặt lấy quần áo trước ngực, chần chừ mất ba giây mới nở nụ cười đầy cay đắng: “Sao tôi lại có thể mong rằng đó là anh ta được chứ.”
“...”
Vậy sao.
Nhưng mà tối hôm qua rõ ràng là cô đã gọi tên của anh ta mà.
An Vũ Dương thâm sâu nhìn cô, vẻ mặt điềm đạm mang đến cảm giác đầy ẩn ý, mãi một lúc sau, anh ta mới nở nụ cười dịu dàng nói: “Vậy à?”
“Sao tự nhiên lại hỏi vậy?”
“Chỉ là tự dưng nghĩ tới thôi.” Giọng điệu An Vũ Dương trả lời vẫn như mọi khi, đổi đề tài: “Để tôi kêu tài xế đưa cô về đồn cảnh sát.”
“Cám ơn anh.”
Tình trạng của cô lúc này quả thật không thích hợp để lái xe.
“Không cần phải nói hai từ đó với tôi.”
An Vũ Dương nhìn ánh mặt trời đang le lói bên ngoài cửa sổ đáp, giọng nói hơi trầm khàn.
Rốt cuộc thì anh ta vẫn không nói với cô chuyện tối hôm qua Hạng Chí Viễn có trở về đây…
Anh ta…thật lòng muốn trở thành người cứu vớt trong lúc Giang Ninh Phiến tuyệt vọng nhất…
Những tuyến đường chính xung quanh đồn cảnh sát cũng chính là những tuyến đường quan trọng của thành phố S, giờ này đều đã tấp nập xe cộ rồi…
Rất nhiều phương tiện giao thông đều đang chen chúc kín cả con đường, đen kịt ở mỗi trạm đèn giao thông, mặc kệ cảnh sát giao thông và giấy phạt mà cứ thế ngang ngược đỗ xe bừa bãi, chặn kín lối đi của mọi người.
Tài xế chở Giang Ninh Phiến đi được nửa đường thì không thể nhúc nhích thêm được nữa.
Giang Ninh Phiến bèn xuống xe.
Có đàn em của Hạng Chí Viễn nhận ra cô, mời cô lên một chiếc xe khác.
Lúc này, chiếc xe chạy băng băng mà không gặp chút trở ngại nào, đi đến thẳng trước cửa đồn cảnh sát.
Đồn cảnh sát đã trở nên hỗn loạn, vài dãy xe thể thao đậu chi chít trước cổng đồn cảnh sát, rất nhiều người ngồi ngay trên nóc xe, bộ dạng lưu manh côn đồ quyết không bỏ đi.
Tên đầu sỏ chính là Cô Minh Thành.
Giang Ninh Phiến bước qua, Cô Minh Thành ở trên nóc xe thể thao đứng dậy, ánh mắt đầy căm thù trợn trừng nhìn cô, chỉ thẳng tay về phía cô mắng: “Con đàn bà đê tiện kia! Đừng có mà bám riết lấy anh Hạng không buông nữa.”
“...”
Là ai bám riết ai không buông?
Là cô suýt thì đi đời vì bị Hạng Chí Viễn quấn lấy có được không?
Giang Ninh Phiến không thèm để ý đến Cô Minh Thành, nhấc chân đi thẳng vào đồn cảnh sát, cấp trên vốn đã đứng đợi ở cửa từ lâu, nhìn thấy cô liền vui mừng tiến lên săn đón: “Bà cô Ninh Phiến của tôi ơi, cuối cùng thì cô cũng đến rồi.”
“...”
Giang Ninh Phiến cạn lời: “Người đâu rồi?”
Cấp trên trực tiếp đưa cô đến trước cửa văn phòng của anh ta, cấp trên mở cửa ra, bộ dạng cúi đầu khom lưng với người đang ngồi ở bên trong: “Anh Hạng, Giang Ninh Phiến tới rồi ạ.”
“...”
Giang Ninh Phiến kinh ngạc nhìn vào bên trong, chỉ nhìn thấy Hạng Chí Viễn đang ngồi trên chiếc ghế mà cấp trên hay ngồi, áo khoác ngoài màu đen làm cho toàn thân đều mang hơi thở xấu xa, ngông cuồng, ánh mắt ngập tràn sự khinh thường, đôi chân vắt chéo gác lên chiếc bàn làm việc màu trắng đầy ngang ngược, bàn tay thon dài đang nghịch mấy chiếc phi dao.
“Vút!”
Một chiếc phi dao bay ra ngoài.
Chiếc mũ cảnh sát mà cấp trên đang treo trên tường bị chọc ra một lỗ thủng.
“Kỹ thuật giỏi quá! Thật điêu luyện!”
Chỉ thấy cấp trên đang đứng bên canh Giang Ninh Phiến vỗ tay liên tục.
“...”
Giang Ninh Phiến nhìn thấy chỉ biết thở dài, có thể nào phân biệt rạch ròi trắng đen trên thế gian này dù chỉ một chút thôi được không?
“ Vút vút vút!”
Hạng Chí Viễn phi một loạt mấy con dao còn lại trong tay cắm lên chiếc mũ cảnh sát trên tường, trong phút chốc đứng dậy trước bàn làm việc, hiện lên thân hình cường tráng, ánh mắt thâm sâu một mực nhìn về phía Giang Ninh Phiến.
Ánh mắt anh lướt qua miếng băng gạc dán trên cổ cô thì có chút sững sờ, không thể rời mắt đi được nữa.
Cô không bị người khác hãm hiếp như trong kế hoạch của anh, hẳn là anh phải cực kỳ thất vọng chứ?
“Tôi ở ngay đây, anh có thể dẫn người của mình đi rồi.”
Giang Ninh Phiến hờ hững nhìn anh, giọng nói không lộ ra chút tình cảm nào.
“Ra ngoài.”
Hạng Chí Viễn nhìn chằm chằm cô đầy thâm trầm, đôi môi mỏng nặn ra hai từ, giọng điệu ra lệnh không mang chút tức giận nào nhưng lại không cho phép đối phương từ chối