Giang Ninh Phiến thưởng thức nốt miếng mỳ cuối cùng, dù khó ăn cô cũng nuốt xuống.
Có lẽ, đây là lần cuối cùng cô được thưởng thức tài nấu nướng của Hạng Chí Viễn.
Giọng nói của cô lạnh nhạt đùa cợt, giống như công chúa kiêu ngạo trong thành lũy nhận hết ngạn vạn cưng chiều đang đối mặt với một tên ăn mày mến mộ, chẳng thèm ngó tới.
“Tôi không có!”
Ánh mắt Hạng Chí Viễn tàn nhẫn trừng mắt nhìn cô, sự tàn nhẫn trong mắt lóe lên lên rồi biến mất rất bối rối.
Ở trước mặt cô, anh luôn trở thành thằng hề.
“Anh trăm phương ngàn kế để cho tôi đến quán bar, anh muốn tôi phá thai và ly hôn với An Vũ Dương, đơn giản chính là muốn đoạt lấy tôi một lần nữa đúng không?” Giang Ninh Phiến lạnh nhạt nói, cố ý nói chuyện thật khó nghe: “Hạng Chí Viễn, anh làm như vậy có phải vì vẫn chưa quên được tôi?”
“...”
Nghe vậy, Hạng Chí Viễn nhìn sâu vào mắt cô, hận không thể đưa cô đi rút da lột gân.
“Tôi ghét nhất loại đàn ông dây dưa không rõ như anh, quá thấp hèn rồi.” Giang Ninh Phiến khinh thường nói.
“...”
Hạng Chí Viễn siết chặt nắm đấm.
“Tôi cũng không biết trên người tôi có gì đáng giá xứng với anh.” Giang Ninh Phiến tiếp tục cười lạnh, suy nghĩ một lát rồi nói: “Nhưng mà An Vũ Dương cũng nói, trên người tôi có hương vị khiến người đàn ông lưu luyến không thôi, trên người của Tiêm Tiêm kia chắc chắn không có hương vị như vậy đi, nếu không sao anh có thể quay lại tìm tôi đây…”
“Con mẹ nó em im miệng! Tôi không cho phép em nhắc đến hai chữ Tiêm Tiêm!”
Anh còn ghét hơn việc nghe thấy ba chữ ‘An Vũ Dương’ trong miệng cô.
Hạng Chí Viễn gầm nhẹ cắt ngang lời cô nói, giống như con sư tử nổi giận, đôi mắt giận đến mức đỏ lên, hung hăng trừng cô, cánh tay siết chặt nắm đấm, giọng nói như bị xé nát: “Giang Ninh Phiến em chờ đó cho tôi!”
Nói xong câu đó, Hạng Chí Viễn xoay người rời khỏi phòng.
Cửa bị đóng lại.
Phát ra tiếng vang nặng nề.
Giang Ninh Phiến ngồi trên đầu giường, lạnh lùng trên mặt gỡ xuống, giống như kéo ra một tấm mặt nạ…
Vẻ mặt, hoàn toàn sụp đổ.
Cô cụp mắt nhìn những món ăn bừa bãi, cô mới ăn được mấy miếng, cô muốn ăn thật ngon xong dừng lại, cẩn thận thưởng thức những món ăn mà Hạng Chí Viễn tự tay làm.
Đáng tiếc, không còn có hội rồi.
Giang Ninh Phiến mở bàn tay năm ngón ra trước mặt đất bừa bộn, nước mắt làm tầm nhìn trở nên mơ hồ, rõ rành đồ ăn đều nằm trong bàn tay cô, nhưng cô không thể với đến…
Tay của cô, giống như cầm một ảo ảnh.
Cô cầm lấy ảo ảnh, nắm chặt không muốn buông ra nhưng chỉ có thể buông tay…
Nước mắt rơi xuống như mưa.
“Thật xin lỗi…”
Giang Ninh Phiến thấp giọng thì thào, nước mắt chảy xuống hai gò má, cô không lau đi, mặc cho nước mắt thi nhau rơi xuống.
Thật xin lỗi, Hạng Chí Viễn.
Cứ cho rằng Giang Ninh Phiến cô là như vậy đi, nhận ra rồi, tâm của anh sẽ chết, anh sẽ không bao giờ tự tra tấn bản thân mình nữa.
Không liên quan đến cô.
Dù tra tấn cô thế nào cũng không còn liên quan nữa.
Cô vẫn có thể sống tốt, chỉ cần anh mãi mãi có thể sống và gặp lại Tiêm Tiêm như trong những câu chuyện cổ tích, chỉ cần anh vẫn sống tốt cả đời này…
Đêm khuya, cửa phòng bị đẩy ra, lần này người tới là Cô Minh Thành.
Tay kia của Cô Minh Thành nắm lấy mái tóc màu bạc của mình, lông mày rậm nhíu lại, đôi mắt to trừng mắt với cô, tức giận nói: “Ông chủ bảo tôi tới hỏi, lựa chọn của chị là gì?”
Giang Ninh Phiến đã ngừng phản kháng với còng tay, thản nhiên nhìn về phía Cô Minh Thành, lạnh nhạt cười một tiếng: “Đúng lúc tôi cũng muốn biết mấy người tụ tập làm tiệc tùng trên du thuyền là muốn làm gì.”