Giang Ninh Phiến quay đầu, chỉ thấy An Vũ Dương đứng đứng trước bếp, còn rất nghiêm túc nhìn chằm chằm vào lửa, bỗng nhiên lại ngáp một cái, không ngoa chút nào, cũng không ảnh hưởng đến khuôn mặt tuấn tú của anh.
An Vũ Dương nhanh chóng giấu sự mệt mỏi buồn ngủ đi.
"An Vũ Dương, trước kia tôi cứ luôn cảm thấy anh là boss không dính khói lửa nhân gian, cao không thể với đến, ngay cả nhìn cũng đều phải dùng ánh mắt ngưỡng mộ." Giang Ninh Phiến mở vòi nước ra chùi bàn ăn rồi thấp giọng nói: "Bây giờ mới phát hiện hóa ra chúng ta cũng có thể làm bạn."
Làm cái loại bạn mà có thể tâm sự ấy.
"..."
Nghe vậy, khuôn mặt dịu dàng của An Vũ Dương hơi giật mình, nâng mắt nhìn về phía cô.
Giang Ninh Phiến cúi đầu, mái tóc dài đen nhanh rũ xuống che khuất sườn mặt cô, khiến người ta không thấy rõ biểu cảm của cô.
Anh ta chỉ nghe thấy lời cô nói: "Hơn nữa, người bạn như anh khiến tôi cảm thấy rất tri kỷ."
Giang Ninh Phiến đang nói những lời tận đáy lòng.
Từ nhỏ cô đã mạnh mẽ, dưới sự "chăm sóc" của mẹ, cô đã tự mình gánh vác mọi thứ, cũng quen với việc... không ai quan tâm đến cảm xúc của cô rồi.
Nhưng hóa ra cuối cùng cô còn có người bạn An Vũ Dương này.
Bọn họ cũng từng xảy ra tranh cãi, khắc khẩu, nhưng kết quả là hai người lại bình tỉnh đứng trong một phòng bếp nấu ăn, cứ như tất cả mọi thứ trong quá khứ đều chưa từng xảy ra vậy.
"Bạn ư?"
An Vũ Dương lăn lộn hai chữ này trong miệng mấy lần rồi thấp giọng thốt ra, nhưng không nói gì nữa.
Anh ta vớt mỳ lên, hai người bưng tô mỳ đến hai cái ghế sô pha đơn hiện đại trước bàn tròn nhỏ ngồi xuống, bát mỳ trước mặt bốc khói nóng hổi.
"Hạng Chí Viễn trở lại rồi. Tôi đã nhìn thấy anh ta, anh ta còn nhục nhã tôi một trận."
Giang Ninh Phiến bưng bát lên ăn một đũa rồi bình thản trần thuật lại.
"..."
Động tác ăn mỳ của An Vũ Dương dừng lại một chút. Anh ta nâng mắt nhìn về phía cô, trong mắt có sự lo lắng rõ rệt.
"Anh có tin rằng tôi có thể ứng phó được không?" Giang Ninh Phiến hỏi.
"Tin."
An Vũ Dương đáp không chút do dự.
"Cảm ơn." Giang Ninh Phiến gật đầu: "Thế nên sau này anh không cần phải mệt nhọc như vậy nữa đâu, còn tìm cớ qua đây ở với tôi nữa chứ. Anh yên tâm đi, tôi sẽ không làm chuyện điên rồ đâu."
"..."
Bị nói toạc ra ý đồ nên ánh mắt của An Vũ Dương hơi lúng túng. Anh ta cúi đầu hút mạnh một hơi mỳ sau đó bị sặc, ho khan khù khụ: "Khụ... khụ..."
An Vũ Dương nắm tay lại đấm đấm trước ngực mình.
Giang Ninh Phiến đứng dậy rót cho anh ta một ly nước ấm: "Anh còn ok không đó?"
An Vũ Dương uống hết nước, che dấu sự xấu hổ của mình: "Tôi chỉ là tới mời cô dạy tôi học chữ thôi."
"Được rồi." Giang Ninh Phiến sợ anh ta lại sặc nên không phản bác lời anh ta, còn mở sách lý thuyết ra, nhìn những nét vẽ hoặc mảnh hoặc đậm trên đó rồi bắt đầu giải thích cho An Vũ Dương.
Chữ mà An Vũ Dương nhận biết được không quá nhiều, nhưng anh ta học rất nhanh, cũng rất nghiêm túc ngồi học.
Giang Ninh Phiến vừa ăn vừa dạy chữ.
An Vũ Dương ngồi bên cạnh cô, học đến nỗi ngay cả bát mỳ bên cạnh lạnh teo cũng không để ý, chỉ chăm chú nghe giọng nói của cô rồi không ngừng làm dấu vào sách...
Đây là lần đầu tiên Giang Ninh Phiến gặp một người học lý thuyết lái xe mà cứ như chuẩn bị đấu tranh thi vào đại học như thế, hận không thể đánh dấu hết tất cả trọng điểm cần học trong cả quyển sách.
Trong phòng khách yên tĩnh, hương thơm thoang thoảng trên mặt.
Còn lại cũng chỉ có tiếng ngòi bút chạm lên mặt giấy soàn soạt.
Quan hệ giữa Giang Ninh Phiến và An Vũ Dương đạt tới cảnh giới hòa hợp từ trước đến nay chưa từng có.
Cô trở thành cô giáo vỡ lòng giúp anh ta nhận thức thế giới này. Anh ta thì lại trở thành tấm chắn che chở cho mẹ con cô.