"À, dạ." Giang Ninh Phiến cười, đi đến giường nằm ngồi xuống, đưa tay vuốt ve bụng mình.
Nơi này còn rất bằng phẳng, bằng phẳng đến mức cô không cảm nhận được bất kỳ sinh mệnh nào đang tồn tại.
Nhưng cô biết, sau này cô sẽ vì đứa nhỏ này mà dũng cảm hơn nữa... Có mẹ, có bé con, suy cho cùng ông trời vẫn chiếu cố cô, không để cô mất đi sự tự tin trong cuộc sống.
An Vũ Dương ra khỏi phòng bệnh, dựa vào cảm giác mà đi dọc theo vách tường về phía trước.
Đi từng bước một.
Đi ra rất xa mãi cho đến một nơi yên tĩnh, An Vũ Dương mới dừng lại. Anh ta dựa vào tường lấy điện thoại di động ra đặt ở bên môi, nhẹ giọng nói: "Gọi cho Derrick (Đới Thanh Lâm).
Dứt lời, điện thoại tự động gọi điện.
Dứt lời, điện thoại tự động gọi điện.
Một giọng nam vô cùng nhiệt tình truyền đến, nói tiếng Anh: "An, có thể nhận được điện thoại của cậu thật không dễ chút nào"
"Derrick, mau chóng sắp xếp cho tôi ca phẫu thuật." An Vũ Dương nói.
Derrick là một bác sĩ người Mỹ.
Trước giờ đôi mắt của An Vũ Dương vẫn luôn do anh ta kiểm tra.
"Phẫu thuật phục hồi thị giác sao? Nhưng ngay cả tỷ lệ thành công chẳng đến 8%, làm không được thì cậu sẽ hoàn toàn mù lòa không thể cứu chữa." Derrick có chút khó hiểu.
"Do anh đích thân thực hiện, tôi tin tỷ lệ thành công không chỉ có 8%." An Vũ Dương nói.
Derrick tự tin nói: "Đương nhiên rồi, nhưng tỷ lệ thành công sẽ không quá cao."
"Tôi biết, tôi muốn phẫu thuật ngay lập tức." Giọng An Vũ Dương lộ ra chút nôn nóng.
Derrick khó hiểu hỏi: "Không phải cậu vẫn đang chờ phương án trị liệu mới, chờ phương án có tỷ lệ thành công cao một chút, sao đột nhiên lại..."
Derrick khó hiểu hỏi: "Không phải cậu vẫn đang chờ phương án trị liệu mới, chờ phương án có tỷ lệ thành công cao một chút, sao đột nhiên lại..."
"Bây giờ tôi cần phải thực hiện ca phẫu thuật, xin anh hãy sắp xếp."
Nói xong, An Vũ Dương cúp điện thoại, bóng dáng thon dài dựa vào tường, trên mặt lộ ra vẻ liều mạng đánh cược.
Giang Ninh Phiến đang mang thai, cần được chăm sóc...
Anh ta muốn khôi phục lại thị giác càng sớm càng tốt.
Cho dù tỷ lệ thành công chỉ có 1% thì anh cũng thử.
Dù sao, tồi tệ nhất cũng chẳng qua chỉ là tình huống trước mắt mà thôi.
Đêm khuya, Thái Lan.
Trên mấy đỉnh ngôi chùa được thắp đèn sáng ngời, ánh đèn trong đêm tối càng tô thêm rực rỡ cho ngôi chùa lớn, lối vào có treo biển "Xin đừng làm phiền".
Ở bãi đỗ xe của chùa, rất nhiều được đỗ ở đó. Một đội bảo vệ mặc đồng phục đứng canh giữ ở đó, ai ấy cũng đều mang vẻ bày trận chờ địch.
Ở bãi đỗ xe của chùa, rất nhiều được đỗ ở đó. Một đội bảo vệ mặc đồng phục đứng canh giữ ở đó, ai ấy cũng đều mang vẻ bày trận chờ địch.
Đại sảnh trong chùa mang đậm bản sắc Thái Lan, rực rỡ như cung điện, vô cùng xa hoa, tranh vẽ trên tường toát lên cảm giác thời đại.
Trong không khí mang mùi gỗ đàn hương.
Tiếng chuông vang lên có tác dụng trấn tĩnh lòng người.
Một nhóm người xếp hàng chỉnh tề lục tục tiến vào đại sảnh trong chùa, trong đại sảnh mênh mông có hơn một ngàn người đang đứng, bên ngoài đại sảnh chùa số lượng người còn hơn mấy chục lần như thế.
Trong chùa, tượng Phật trang nghiêm.
Trong một căn phòng của ngôi chùa, không gian vô cùng yên tĩnh, bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng chuông hùng hậu.
Một dáng người cao lớn nửa nằm trên một cái ghế mát xa màu đen, mặc bộ đồ da bó sát người màu đen hòa làm một với chiếc ghế mát xa.
Trên bếp lò bên cạnh chiếc bàn, gỗ đàn hương đang lan tỏa ra mùi hương thanh tĩnh.
Trên bếp lò bên cạnh chiếc bàn, gỗ đàn hương đang lan tỏa ra mùi hương thanh tĩnh.
Anh nằm đó nhắm hai mắt lại, dưới ánh đèn, gương mặt góc cạnh rõ ràng với đường nét hoàn mỹ giống như đã được chạm trổ tỉ mỉ, không có khuyết điểm.
Đây là một gương mặt cực kỳ đẹp đẽ mang nét nữ tính.
Tay anh đặt ở một bên, năm ngón tay thon dài, xương ngón tay rõ ràng giống như tác phẩm nghệ thuật, động tác ngón trỏ gõ nhẹ chứng minh anh vẫn chưa ngủ.