Mục Thanh Linh gật đầu, kinh ngạc, giật mình nhìn về phía Giang Ninh Phiến ở trong lồng ngực anh.
Tại sao cô ta lại có cảm giác nhân vật đứng đầu địa ngục này cực kỳ cưng chiều Giang Ninh Phiến, thật không thể tin được… Giang Ninh Phiến có cái gì tốt?
Bởi vì khuôn mặt có thể lừa người? Vóc người đẹp?
Hay Hạng Chí Viễn này là người đàn ông chỉ ru rú trong nhà nên chưa từng nhìn thấy phụ nữ?
Đợi đến khi Mục Thanh Linh rời đi, Giang Ninh Phiến lập tức nhảy ra khỏi đôi chân của Hạng Chí Viễn, cầm thấy bình thuốc đi tới phòng rửa tay: “Tôi đi uống thuốc.”Ngồi ở trên đùi anh mà cô cứ như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
“Ngồi xuống, tôi đi rót nước cho em.”
“Người ngoài nhìn thấy cậu Hạng trong truyền thuyết lại như người giúp việc mà hầu hạ một cô gái sẽ không rơi mắt đấy chứ?” Giang Ninh Phiến mỉa mai nói.
“Tôi thích là được.” Hạng Chí Viễn nói, giọng nói mạnh mẽ.
“Anh thích nhưng tôi phải chịu đón nhận thì mới được chứ.”
“Em không chịu đón nhận sao, hửm?” Hạng Chí Viễn không vui nhíu mày, giọng nói lộ ra một chút nguy hiểm.
“Tôi chỉ là không muốn làm người tàn phế, chuyện nhỏ như rót nước này, tôi có thể làm được.”
Giang Ninh Phiến lạnh nhạt nói, đóng cửa nhà vệ sinh lại, khóa chặt. Nhốt được Hạng Chí Viễn ở ngoài cửa, Giang Ninh Phiến mới thầm thở phào.
Cô mở bình thuốc trong tay ra, ném khoảng năm viên vào trong cốc thủy tinh.
Khi đứng đợi máy đun nước, Giang Ninh Phiến cầm cốc nước, lắc nhẹ khiến cho thuốc tan ra.
Viên thuốc màu trắng dần tan trong nước, hoàn toàn biến mất…
Giang Ninh Phiến lạnh lùng nhìn nó, đáy mắt dần hiện lên sự thích thú vì báo thù.
Cô phải thừa nhận rằng những ngày qua, Hạng Chí Viễn đã thay đổi rất nhiều.
Nhưng cô sẽ không cảm động, càng không có cảm giác bao dung khi sống sót sau tai nạn, đây không phải là cô, cô không phải Thánh Mẫu.
Hạt giống báo thù đã nảy mầm trong đáy lòng cô, không thể đưa Hạng Chí Viễn lên tòa án thẩm vấn, đưa vào ngục giam thì làm thế nào đi nữa cô cũng sẽ không cam tâm.Nhưng điều này vẫn như đang được ươm mầm, không ai biết cô muốn đợi bao lâu.
Không ai biết cô còn muốn giả vờ ngoan ngoãn ở trước mặt Hạng Chí Viễn tới khi nào.
Cho nên cô muốn trừng phạt Hạng Chí Viễn một lần nho nhỏ, trước hết cứ trút giận một chút đã, nếu không cô sẽ bị nhịn quá mà chết…
Tận đến lúc toàn bộ thuốc đều tan trong nước, không nhìn được ra điều gì khác thường, Giang Ninh Phiến mới kéo cửa ra, giống như tùy ý hỏi: “Anh muốn uống nước không?”
Hạng Chí Viễn đang nghe điện thoại, vừa quay đầu thì thấy cô tựa ở một bên, tóc dài mềm mại rải rác ở trên vai, dáng vẻ dịu dàng, xinh đẹp.
Yết hầu Hạng Chí Viễn khẽ chuyển động, anh trực tiếp cúp điện thoại ném lên giường, bước một bước lớn vọt tới trước mặt cô, ép cô lên trên cửa, cúi đầu hôn xuống.
“...” Giang Ninh Phiến đi sang bên cạnh, cốc nước trong tay suýt đổ. Điều này là cho cô ngạc nhiên.
Hạng Chí Viễn một phát bắt được cô, lại đẩy cô lên trên cửa, rất nhiều nụ hôn rơi trên mặt cô.
Anh dùng đôi môi nóng bỏng đè ép cô, dùng răng cạy đôi môi lạnh lẽo đang đóng chặt của cô, ngông cuồng mà dây dưa cuốn lấy lưỡi cô, điên cuồng triền miên…
“A…”
Giang Ninh Phiến muốn cắn anh, Hạng Chí Viễn nhanh hơn một bước, rút lưỡi của mình lại, đắc ý nhìn cô chăm chú: “Muốn cắn tôi sao? Vậy tôi để em cắn.”
Nói xong, khuôn mặt yêu nghiệt của Hạng Chí Viễn lại áp sát vào cô.
Giang Ninh Phiến nắm chặt cốc, nhanh chóng nghiêng đầu, lạnh nhạt hỏi: “Có phải anh luôn biết rõ tôi sẽ cắn anh lúc nào không?”Giang Ninh Phiến nắm chặt cốc, nhanh chóng nghiêng đầu, lạnh nhạt hỏi: “Có phải anh luôn biết rõ tôi sẽ cắn anh lúc nào không?”
Anh phải hôn qua bao nhiêu lần mới có thể biết rõ được chuyện này, thực sự là không hơn không kém gì loại ngựa đực.
“Đối với em, tôi nhất định biết rõ.” Hạng Chí Viễn xoa môi cô, lòng bàn tay ma sát đôi môi bị hôn đến hồng hào của cô, ánh mắt cưng chiều.