“…”
Giang Ninh Phiến yên lặng mà nhìn anh ta.
Nhìn tình hình này, có lẽ chung cư của cô sẽ lại bị phá hủy thêm lần nữa rồi.
Có phải cô không hợp ở tầng cao nhất không nhỉ, phong thủy không ổn lắm thì phải...
Giang Ninh Phiến thu lại ánh mắt, đi thẳng vào, cửa không khóa, để kệ cho bọn họ đi vào.
“Rầm. Rầm. Rầm.”
Một đám thùng giấy to bị đặt vào trong nhà cô, một đám cấp dưới nối đuôi nhau mà vào, không ngừng mạnh mẽ chất thùng giấy vào trong chung cư của cô.
Rất nhanh, nhà cô đã bị một đống thùng giấy lấp đầy.
“Anh làm gì vậy?”
Giang Ninh Phiến rót cho mình một chén nước, lạnh nhạt mà nhìn về phía Cô Minh Thành ở bên cạnh.
Đây là cách phá chung cư kiểu mới à?
Cô Minh Thành cầm một chồng giấy tài liệu A4, đang đối chiếu với từng thùng giấy một, nghe vậy thì oán hận mà liếc xéo về phía cô một cái: “Đây là cậu Hạng ủy thác cho luật sư, sai chúng tôi làm cho con điếm là chị!”
Giang Ninh Phiến cũng không để lời nhục mạ của Cô Minh Thành vào trong lòng, nhưng lại bị hai chữ “cậu Hạng” kích thích thần kinh.
Là Hạng Chí Viễn muốn bọn họ chuyển thùng giấy tới?
“Đây là cái gì?”
Giang Ninh Phiến thắc mắc hỏi.
“Quần áo đủ cho chị mặc trong cả một tăm tới, còn có cả chăn ga gối đệm!”
Cô Minh Thành gằn giọng nói một câu bình thường mà chẳng khác nào như mắng chửi người, nghiến răng nghiến lợi: “Cậu Hạng nói chị không thể mặc quần áo chất lượng kém, sẽ làm trầy xước da, đây là những chuyên gia đứng đầu hai nhãn hiệu lớn ở Paris, tương lai sẽ do bọn họ chuyên thiết kế trang phục cho con đàn bà phóng đãng không biết xấu hổ là chị! Thiết kế quần áo cho chị cả đời! Cầm!”
Cô Minh Thành đập một chồng tài liệu vào trong tay cô, hung dữ mà nói.
“…”
Tay cầm chén nước của Giang Ninh Phiến lắc nhẹ, rũ mắt nhìn về phía tài liệu trong tay, bên trên là tư liệu, địa chỉ, số điện thoại của mỗi một nhà thiết kế ở Paris…
Bên trên viết rất rõ ràng, chỉ cần một cú điện thoại, đối phương sẽ lập tức chuyển quần áo qua đường hàng không tới.
Muốn bất kỳ kiểu thiết kế nào, cũng chỉ việc yêu cầu, họ chắc chắn sẽ làm theo.
“Còn cả cái này!”
Cô Minh Thành lại đập một chồng tài liệu vào trong lòng cô: “Hãng siêu thị quy mô lớn này sẽ cung cấp nguyên liệu nấu ăn tươi mới cả đời cho chị mỗi ngày, ngày nào cũng sẽ đưa tới cửa cho chị!”
“…”
Giang Ninh Phiến cúi đầu nhìn tài liệu trong tay, cảm giác trái tim như đang bị thứ gì đó siết chặt.
Đau không thể tả.
Hạng Chí Viễn, thật sự đang sắp đặt cho những chuyện sau này...
“Đây là giấy tờ bất động sản, chìa khóa xe thể thao, cậu Hạng còn gửi một khoản tiền vào trong tài khoản tiết kiệm của chị!” Cô Minh Thành lấy một cái túi lớn từ trong tay đàn em đứng ở bên cạnh qua, bên trong đựng một đống thứ.
Toàn bộ đều ném về phía cô.
“…”
Giang Ninh Phiến không phòng bị, trên tay còn cầm cốc nước, bị nhiều đồ ném tới như vậy, nước xối hết lên trên người, quần áo đều bị ướt.
“Cậu Hạng nói chị chướng mắt tiền bẩn của anh ấy, nhưng anh ấy còn chưa kịp kiếm ra tiền gì sạch sẽ, mong chị nhận lấy cho!” Cô Minh Thành truyền đạt lời nói xong, căm hận mà trừng mắt nhìn cô.
“…”
Hai tay Giang Ninh Phiến ôm một đống đồ này, ngón tay khe khẽ run lên.
Hạng Chí Viễn…
Anh sẽ không sắp đặt hậu sự của mình quá chu toàn như vậy chứ.
Là muốn cô khó chịu chết sao?
“Chúng ta đi!” Cô Minh Thành quát to một tiếng, dẫn theo đám đàn em rời đi.
“…”
Giang Ninh Phiến im lặng từ đầu đến cuối, cô không biết mình nên nói những gì, còn có thể nói được gì đó…
Gác đồ đạc qua một bên, Giang Ninh Phiến đi tới đóng cửa.
Cô Minh Thành đứng yên ở cửa quay lưng lại với cô.
Giang Ninh Phiến nhìn mái tóc ngắn màu bạc của anh ta, lại hạ mắt xuống nhìn về phía nắm tay siết chặt của anh ta.
“Cô Minh Thành, anh muốn đánh thì cứ đánh đi, tôi sẽ không đánh trả.”