“...”
Hạng Chí Viễn kinh ngạc nhìn cô, gương mặt không chút sắc nào tức giận lên: “Em đi cho tôi! Đi!”
“Hạng Chí Viễn.” Giang Ninh Phiến không quan tâm đến vết thương của mình, ôm chặt anh vào lòng, đặt đầu anh gối lên đùi mình: “Anh sẽ không sao đâu, đợi tác dụng của Maca hết rồi sẽ tốt hơn thôi.”
“Đi ra”
Hạng Chí Viễn cảm giác như đầu mình sắp nổ tung.
Anh vùng vẫy trong lòng cô, Giang Ninh Phiến dùng sức ôm lấy anh, anh càng vùng vẫy mạnh hơn, cô lăn trên đất cùng anh, đầu va vào chân giường.
Nhưng cô vẫn không chịu buông tay.
Cả người bướng bỉnh...
“Tiêm thuốc giảm đau cho tôi, tiêm ngay.” Hạng Chí Viễn khàn giọng gầm gừ.
Anh sắp không khống chế được bản thân mình...
“Sau khi tiêm Maca thì không thể tiêm thuốc khác, nếu không sẽ để lại di chứng.” Nếu như có thể tiêm thuốc giảm đau thì ban nãy cô đã giúp anh tiêm rồi.
“Tôi không cần biết! Tiêm thuốc giảm đau cho tôi! Tôi khó chịu... Tiêm Tiêm, có rắn đang cắn tôi...”
Hạng Chí Viễn đau khổ ôm lấy đầu mình, giọng nói khàn đặc không mạch lạc.
“Hạng Chí Viễn...”
Giang Ninh Phiến vội vàng nắm lấy tay anh, sợ anh sẽ rạch vài đường trên mặt mình lần nữa...
“Bọn nó đang cắn tôi... giết tôi đi, giết tôi đi.”
Hạng Chí Viễn đau đớn cầu xin.
“Sẽ qua thôi, Hạng Chí Viễn, sẽ qua nhanh thôi, sẽ không đau nữa.” Giang Ninh Phiến dùng lượng từ nghèo nàn của mình trấn an anh, nhưng cô biết, đây chỉ là mới bắt đầu...
“Sẽ qua thôi, Hạng Chí Viễn, sẽ qua nhanh thôi, sẽ không đau nữa.” Giang Ninh Phiến dùng lượng từ nghèo nàn của mình trấn an anh, nhưng cô biết, đây chỉ là mới bắt đầu...
Tác dụng của Maca kéo dài đến năm tiếng.
“Tiêm Tiêm, cứu anh... cứu anh...”
Hạng Chí Viễn lắp bắp nói.
Mắt anh bắt đầu mờ dần đi, căn phòng trước mặt anh chuyển động không ngừng, chuyển động đến mắt anh không nhìn rõ gì cả.
Hạng Chí Viễn nhắm mắt lại, mơ hồ nắm lấy tay cô, nắm ngón tay liều mạng nắm chặt cổ tay cô, như nắm được một cọng rơm cứu mạng, hận không thể nắm đứt, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Cứu anh, cứu anh Tiêm Tiêm...”
Cứu anh...
Giang Ninh Phiến cúi người ôm lấy anh, tóc của anh đã ướt sũng...
Cả đầu đều là mồ hôi lạnh...
Cô phải làm sao cứu anh...
“Cứu anh... Tiêm Tiêm... Cứu anh lần nữa...”
Hạng Chí Viễn môi tái nhợt đau đớn lẩm bẩm.
Giang Ninh Phiến đột nhiên hiểu ra, dường như anh đã nhầm lẫn giữa lúc nhỏ và hiện tại rồi, tư duy đã không còn rõ ràng nữa.
“Anh trai câm điếc?” Giang Ninh Phiến nhẹ giọng hỏi thử.
“Cứu anh...”
Quả nhiên, gương mặt diễm lệ của Hạng Chí Viễn không còn nhăn nhó nữa, đôi mày nhíu chặt cũng từ từ giãn ra.
Thì ra, trong lòng anh lại dựa dẫm vào cô như vậy.
Lần gặp gỡ lúc nhỏ đối với anh mà nói là quá quan trọng, bắt đầu từ khi ấy sao? Anh đã nhận cô là cứu rỗi đời anh....
“Anh trai câm điếc, tôi nấu cháo cho anh ăn có được không?”
Thấy cách này có tác dụng, Giang Ninh Phiến không ngừng nhẹ giọng gọi anh trai câm điếc bên tai anh.
“...”
Cảm xúc của Hạng Chí Viễn ổn định hơn nhiều.
Nhưng một khi cơn đau phát tác, anh lại đau đến bắt lung tung...
Cuối cùng Giang Ninh Phiến cũng hiểu ra những vết thương đậm nhạt trên cổ tay anh là gì, là vết thương anh vùng vẫy muốn thoát khỏi còng sắt gây ra khi Maca phát tác vào mấy ngày trước.
Mỗi ngày anh đều nhờ vào lăn lộn trên đất mà chịu đựng những nỗi đau mà con người không thể chịu được?
“Anh trai câm điếc, anh ở đây rất an toàn.”
Giang Ninh Phiến nhẹ giọng nói bên tai anh, vẽ ra cảnh tượng ở cùng nhau lúc nhỏ: “Anh nghe tiếng sóng biển bên ngoài, còn có tiếng còi, tàu cá sắp trở về rồi... ngư dân đánh cá trở về rồi.”