Mục lục
Cô Vợ Cưng Sủng Của Hắc Đế - Hạng Chí Viễn - Giang Ninh Phiến
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 335: Không tham gia vào cuộc tàn sát
An Vũ Dương nhìn thẳng về phía trước với ánh mắt vô định. Anh ta mở tay ra, ngược lại với hướng gió. Một cánh hoa trắng tinh đáp xuống bàn tay anh ta.
Một bức tranh tĩnh lặng.
Giang Ninh Phiến bước tới, nhìn bộ dáng của anh ta rồi nói một cách khó khăn: "Lúc nãy người của Hạng Chí Viễn đến cầu xin tôi cho anh ta nghị lực sống. Tôi suýt nữa là đồng ý."
Nếu như cô đồng ý thì cũng chính là đồng ý yêu đương với Hạng Chí Viễn, với kẻ đã hại chết người thân của cô…
Nghe vậy, An Vũ Dương hơi quay mặt lại, nhìn về phía cô. Trên môi anh ta nở một nụ cười dịu dàng: “Vậy nên cô đến đây để nghe về chuyện năm đó à?”
Câu chuyện về mối thù sâu đậm kia.
Cuối cùng cô cũng ngừng chạy trốn và muốn biết về chuyện này…
“Ba tôi là người của AN à?” Giang Ninh Phiến hỏi.
“Mọi người đều cho rằng ba tôi là người sáng lập ra AN nhưng thật ra còn có một người khác đồng sáng lập. Người đó chính là ba của cô.” An Vũ Dương đáp.


“Mọi người đều cho rằng ba tôi là người sáng lập ra AN nhưng thật ra còn có một người khác đồng sáng lập. Người đó chính là ba của cô.” An Vũ Dương đáp.
“...”
Giang Ninh Phiến sững sờ.
Cô đã đoán rằng ba mình là người của AN nhưng không ngờ ông lại là người sáng lập. Không ngờ AN lại được lập ra bởi ông.
An Vũ Dương tiếp tục: "Danh tính của các thành viên trong AN được giữ bí mật nghiêm ngặt với bên ngoài nên hầu hết mọi người đều chỉ nói với người thân rằng mình là cảnh sát."
Giang Ninh Phiến rũ mắt. Ba luôn nói với mọi người trong nhà là ông làm cảnh sát điều tra tội phạm về ma tuý.
Sau này, chị gái và anh rể cũng nói rằng họ là cảnh sát điều tra tội phạm về ma tuý, nhưng thực chất đều vào làm ở AN.
“Vậy ba tôi hi sinh vì nhiệm vụ à?”
Giang Ninh Phiến đến giờ vẫn chưa biết thân phận thực sự của mọi người trong nhà. Chị gái và anh rể cô bị Hạng Chí Viễn báo thù. Vậy còn ba thì sao? Vì sao ba lại mất vào ngày cô ra đời?


Giang Ninh Phiến đến giờ vẫn chưa biết thân phận thực sự của mọi người trong nhà. Chị gái và anh rể cô bị Hạng Chí Viễn báo thù. Vậy còn ba thì sao? Vì sao ba lại mất vào ngày cô ra đời?
An Vũ Dương nhận ra sự run rẩy trong giọng nói của cô.
Vậy mà một cảnh sát chìm như cô lại không thể kiểm soát được giọng nói và hơi thở của mình.
Cô sợ rằng cái chết của ba mình liên quan đến nhà họ Bùi của Hạng Chí Viễn.
Cô sẽ không thể chịu đựng nhiều đến vậy.
“Bác ấy chết trong lúc thi hành nhiệm vụ. Khi đó bác ấy vẫn chưa thoát khỏi chuyện của nhà họ Bùi.” An Vũ Dương nói, ánh mắt vô định: “Ba tôi coi trọng năng lực của chị gái và anh rể cô nên đã tự mình mời bọn họ gia nhập AN. Vì để hoàn thành di nguyện của ba cô nên bọn họ đã gia nhập không một chút do dự.”
Gia nhập không một chút do dự
Vì vậy nên mới có vở bi kịch về sau.
Giang Ninh Phiến nhắm mắt lại. Cô nghiến răng rồi một lúc lâu sau mới hỏi: “Năm đó chị gái và anh rể tôi có tham gia vào nhiệm vụ sát hại gia đình của Hạng Chí Viễn không?”
Đây là câu trả lời mà cô muốn biết nhất.


Đây là câu trả lời mà cô muốn biết nhất.
Ánh mắt của An Vũ Dương tối đi: “Nếu đáp án là có, nếu như chị và anh rể cô là người có lỗi thì cô định yêu đương với Hạng Chí Viễn à?”
“...”
Giang Ninh Phiến không nói nên lời. Cô đứng ngây ra đó.
Cô chỉ muốn biết liệu chị và anh rể mình có vô tội trong việc này hay không, nhưng lời nói của An Vũ Dương lại giống như một con dao đâm vào cô.
Cô đã nghĩ như vậy trong vô thức sao? Nghĩ rằng chỉ cần chị và anh rể vô tội là được rồi?
Cô không muốn biết, cô không muốn biết…
“Cô muốn đáp án là như vậy, phải không?” An Vũ Dương tiếp tục đặt câu hỏi.
Cô ấy đã yêu anh đến mức không thể cứu được nữa rồi.
“Bây giờ tôi đang rất rối bời…”


Đầu của Giang Ninh Phiến cực kỳ đau. Cô lui về sau một bước.
Đây là cảm giác duy nhất mà cô có lúc này. Cô rất rối bời. Cô không muốn đối mặt với những chuyện này nhưng cô vẫn phải đối mặt với nó.
“Nhưng đáp án đã khiến cô thất vọng rồi.” An Vũ Dương nói một cách nhẹ nhàng: “Không có. Chị và anh rể cô không tham gia vào cuộc diệt môn này. Thậm chí trước đó bọn họ còn cãi nhau với ba tôi về chuyện đó.”
Chương 336: Sự lương thiện của chị gái
“...”
Giang Ninh Phiến ngơ ngác nhìn anh.
Cãi nhau? Vì chuyện tàn sát cả dòng họ của anh ấy ư?
“Khi còn là một thiếu niên tôi đã tình cờ nghe được bọn họ thảo luận về chuyện này.” An Vũ Dương mở tay ra để gió cuốn bay những cánh hoa. Giọng nói lạnh nhạt của anh cất lên: “Chị gái và anh rể cô kiên quyết phản đối sự tàn bạo của ba tôi trong việc sát hại dòng họ của anh ta để duy trì thứ gọi là công lý.”
“...”
“Hồi đó chị gái và anh rể cô vẫn còn rất trẻ nhưng họ đã dám nói với ba tôi như vậy. Họ là những người ngay thẳng và lương thiện nhất mà tôi từng biết.” An Vũ Dương nói tiếp: “Sau này họ còn báo cho nhà họ Bùi chuyện này.”
Bùi là họ gốc của Hạng Chí Viễn.
“...”


“...”
Giang Ninh Phiến mở to mắt một cách ngạc nhiên.
Năm đó chị và anh rể đã báo chuyện này cho nhà họ Bùi sao?
“Nhưng nhà họ Bùi vẫn không chạy thoát. Bọn họ không thoát khỏi lòng bàn tay của AN nên hơn bảy mươi người đã bị giết hại trong một đêm.” An Vũ Dương nói.
Hơn bảy mươi người đã bị giết hại trong một đêm.
“...”
Giang Ninh Phiến che miệng, cảnh tượng đẫm máu trong bức ảnh hiện ra trước mắt.
Nghĩ đến dáng vẻ của Hạng Chí Viễn khi nói về việc dòng họ bị hủy diệt, trái tim cô lại thắt lại.
Như thể biết cô đang nghĩ gì, An Vũ Dương nói một cách chậm rãi: “Quả thực những người vô tội đã mất mạng trong cuộc tàn sát này rất đáng thương nhưng rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra? Hạng Chí Viễn nương nhờ vào Hạng Văn Thanh để quay về báo thù. Anh ta đã giết tất cả thành viên của AN hồi đó mà không phân biệt đúng sai. Vậy thì những người này không vô tội sao?”


Giang Ninh Phiến im lặng.
Đây là sự trả thù của cậu thiếu niên đó.
Sao có thể đánh giá đúng sai?
“Ba tôi bỏ mạng dưới tay anh ta thì cũng chẳng hết tội.” An Vũ Dương đứng dậy khỏi chiếc ghế. Anh ta nhìn về phía Giang Ninh Phiến một cách vô định: “Nhưng còn chị gái và anh rể của cô thì sao? Thậm chí bọn họ còn đối xử tốt với nhà họ Bùi. Là do Hạng Chí Viễn không phân đúng sai.”
Chị gái và anh rể của cô đã chết một cách oan uổng.
Cô ấy là người có tư cách nhất trên thế giới để hận Hạng Chí Viễn…
“Anh nói thật sao?” Giang Ninh Phiến hỏi với vẻ nghi ngờ.
An Vũ Dương thấy cô chất vấn thì giọng điệu có vẻ tức giận: “Cô có thể không tin tôi nhưng cô không thể không tin vào nhân phẩm của người thân mình. Cô nên hiểu chị gái và anh rể mình là người như thế nào hơn tôi.”
“...”


Giang Ninh Phiến cứng họng vì những lời chỉ trích của anh ta.
“Tôi vô cùng kính trọng hai người họ, thậm chí còn hơn cả ba mình.” Vì bị mù nên An Vũ Dương không nhìn được vẻ mặt của cô. Anh ta nói những lời này với nụ cười nhạt trên môi: “Tôi đã biết về cô từ khi rất nhỏ qua lời của chị cô.”
“...”
“Chị cô nói với tôi rằng chị ấy có một người em gái cực kỳ xinh đẹp tuổi tác xấp xỉ tôi. Nhưng con bé quá ít nói, không thích chủ động kết bạn. Mỗi lần đi chơi về, chị ấy đều mang về rất nhiều đồ ăn. Chị ấy nói lần nào em ấy thấy chị ấy cũng sẽ cười.”
“...”
Giang Ninh Phiến nghe một cách ngây ngốc.
Cô lớn trong một gia đình đơn thân. Mẹ cô luôn căm ghét những điều xui xẻo mà cô mang lại.
Khi còn nhỏ, cô chỉ hạnh phúc khi có chị gái ở bên. Chỉ khi đó cô mới cảm thấy có người quan tâm đến mình, thậm chí chị ấy còn tự tay xâu chuỗi chuông cho cô.


“Khi Hạng Chí Viễn trở về để báo thù, ba tôi không quan tâm gì đến tôi mà chỉ lo chạy trốn. Chị gái và anh rể cô là người đưa tôi đến nơi an toàn nhưng bọn họ lại…” An Vũ Dương cười khổ.
Tuổi thơ của anh ta gắn liền với căn cứ của AN.
Anh chưa bao giờ nhận được sự chăm sóc của ba mình, nhưng không ngờ lại nhận được sự quan tâm của chị gái và anh rể của Giang Ninh Phiến.
Có thể là do anh ta và Giang Ninh Phiến bằng tuổi nhau nên chị ấy đã chuyển tình cảm của mình với em gái sang cho anh ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK