Nghĩ đến đây, Giang Ninh Phiến không còn bận tâm đến cảnh vật ven đường nữa, cô đưa mắt quan sát Hạng Chí Viễn xem anh có đang buồn ngủ hay mê man không.
“Tiêm Tiêm, còn nhìn tôi nữa thì em sẽ yêu tôi đấy.”
Rẽ vào con đường vắng xe, Hạng Chí Viễn thoải mái gác một tay lên cửa xe, tay còn lại cầm vô lăng, giọng nói trầm thấp đầy từ tính, chứa đựng vô vàn tự tin.
“...” Cô chỉ muốn xem khi nào anh sẽ ngất đi thôi.
“Không muốn nói chuyện thì ngủ một giấc đi.”
Đổi lại là trước kia, nếu cô dám phớt lờ anh thì anh đã lạnh mặt từ lâu.
Nhưng bây giờ anh chỉ bảo cô ngủ mà thôi.Giang Ninh Phiến nào có lòng dạ đi ngủ, thỉnh thoảng cô lại nhìn chằm chằm thời gian trên xe.
Ba mươi phút trôi qua.
Một tiếng trôi qua.
Một tiếng rưỡi trôi qua…
Cô không thể nhìn ra trên mặt Hạng Chí Viễn có gì khác lạ, đôi mắt đen của anh vẫn sâu thẳm và tràn đầy năng lượng.
Thuốc mà Mục Thanh Linh cho cô là thuốc giả sao?
Lại qua thêm nửa giờ nữa, xe thể thao mới từ từ dừng lại bên cạnh một con đường mòn không người.
Hạng Chí Viễn vươn tay đè ấn đường một cái, trong mắt lóe lên chút mỏi mệt, giọng nói cũng nhỏ lại: “Nghỉ một chút rồi lái xe tiếp.”
Cuối cùng thuốc cũng phát huy tác dụng? Cô dùng tận năm viên thuốc nhưng sao tác dụng lại chậm đến như vậy…
“Anh mệt à?” Giang Ninh Phiến cẩn thận quan sát anh.
“Ừm.”
“Vậy anh nghỉ ngơi chút đi.”
“Ừm.” Hạng Chí Viễn điều chỉnh lưng ghế ngả về sau thêm một chút, liếc mắt nhìn về phía cô, đôi mắt đen láy mang theo hàm ý sâu xa khó giải thích. anh im lặng hai giây rồi nói: “Tiêm Tiêm, đừng nghĩ đến chuyện chạy thoát. Chỉ cần Hạng Chí Viễn này muốn, dù em chạy đến nơi nào tôi cũng có thể bắt em về.”
Giọng điệu của anh có chút buồn ngủ, nhưng vẫn vô cùng mạnh mẽ.
Giang Ninh Phiến sửng sốt, những lời anh nói… Anh chỉ sợ rằng cô sẽ chạy trốn trong lúc anh đang ngủ mà thôi.Hạng Chí Viễn tháo dây an toàn và ngả người về phía sau, cứ như vậy chìm vào giấc ngủ.
Giang Ninh Phiến cũng cởi dây an toàn ra, cô đẩy cửa bước xuống xe, tháo kính râm để sang một bên, đi tới đầu xe, ngồi trên mui xe đưa lưng về phía Hạng Chí Viễn.
Cô hết sức kiên nhẫn đợi thêm nửa giờ mà dài như một năm…
Đến khi chắc hẳn là anh đã hoàn toàn hôn mê, Giang Ninh Phiến mới quay đầu lại, bị hình ảnh trước mắt làm cho sững sờ…
Hạng Chí Viễn đang ngồi trong xe, một tay khoác lên cửa, sườn mặt trông như điêu khắc, mái tóc ngắn bồng bềnh bay nhẹ trong gió, đôi mắt dưới hàng lông mày nhắm chặt, hàng mi dài che mất đi tính công kích và hung hăng thường ngày.
Ánh nắng xuyên qua tán cây đáp xuống chiếc xe thể thao màu đỏ, tự do nhảy múa trên khuôn mặt đầy mê hoặc của anh… Khung cảnh đẹp đẽ đến mức khiến người ta ảo tưởng rằng nó không thuộc về thế giới đầy màu sắc này.
Giang Ninh Phiến ngơ ngẩn ngắm nhìn mấy giây, sau đó nhanh chóng khôi phục tinh thần.
Cô vẫn chưa quên chủ nhân của khuôn mặt này đã làm những gì đối với cô…
Cô đưa tay chạm vào lớp băng gạc dày trên đầu mình, tự nhắc nhở bản thân rằng thứ này là do Hạng Chí Viễn “thưởng” cho cô, đột nhiên thù hận tích tụ trong cơ thể.
Giang Ninh Phiến đứng dậy đi đến bên cạnh cửa xe, bình tĩnh gọi anh: “Hạng Chí Viễn? Hạng Chí Viễn?”
Hạng Chí Viễn ngủ rất say, sắc mặt không có gì khác thường.“Hạng Chí Viễn, mau dậy đi, đến lúc phải đi rồi.”
Giang Ninh Phiến đưa tay đẩy anh một cái, nhưng Hạng Chí Viễn không có chút ý thức, ngay cả lông mi cũng không nhúc nhích lấy một lần.
Năm viên thuốc của cô, hiệu quả đúng là rất mạnh.
Nghĩ đến đây, Giang Ninh Phiến chợt mở cửa xe, kéo Hạng Chí Viễn ra ngoài, không chút thương tiếc đẩy anh ngã xuống đất...