Tô Vũ phì cười: "Không đến mức ấy, nói thế nào thì ta cũng là khách của Phủ chủ, đúng không?"
"Cũng phải!" Bạch Tuấn Sinh gật đầu, "Ngươi không sợ bị mắng, vậy thì đi thôi!"
"Không sao, nếu ta bị chửi... Không phải ngươi cũng có mặt à? Giúp đỡ nói vài lời hay là được rồi."
"Ta dựa vào cái gì phải..."
Hắn mới nói được một nửa, Tô Vũ đã trầm giọng dọa nạt: "Bằng vào việc nắm đấm của ta lớn hơn ngươi! Giúp ta tiếp lời cho tốt, bằng không thì... Trở về học phủ, sau này mỗi ngày ta sẽ đánh ngươi một chầu, Bạch huynh, suy nghĩ kỹ càng đi!"
Bạch Tuấn Sinh biến sắc mặt!
Tiện nhân!
Cái tên này thế mà uy hiếp ta, không biết xấu hổ.
Đường ca ta chính là sư phụ ngươi đó!
Ngươi thế mà dám uy hiếp ta, đối xử với ta như vậy, thật sự không phải là người!
Dù trong lòng mắng Tô Vũ vô số lần, nhưng mà hiện thực chính là hắn thật sự đánh không lại Tô Vũ, hắn rất bất đắc dĩ, cụp đầu nói: "Được thôi, đừng động tay động chân, Văn Minh sư chúng ta đều là người có văn hóa, không đánh nhau..."
"Vậy sao ngươi đánh Chu Hồng Lượng?"
"Nắm đấm của hắn không lớn bằng ta ha ha."
Bạch Tuấn Sinh nói rất thản nhiên, đơn giản mà, ta không mạnh bằng ngươi cho nên ta sợ ngươi, đây không phải là sự tình rõ ràng sao?
Tô Vũ bật cười, nắm đấm của ngươi rất lớn à?
Thực Thiết thú nhà người ta là không thèm để ý ngươi, bằng không, nó mà dùng một ngón tay cũng đủ đập chết ngươi!
Không nói thêm nữa, Tô Vũ nhanh chóng lôi kéo Bạch Tuấn Sinh cùng đi ra khỏi học phủ.
Bạch Tuấn Sinh lắm lời, ngày thường lại khó có dịp tiếp xúc gần gũi với Tô Vũ, nay có cơ hội, trên đường đi hắn hỏi không ngừng, hỏi rất nhiều về Bạch Phong, kỳ thực hắn không biết quá nhiều chuyện về vị đường ca đó.
Bạch Phong đã rời nhà trọn vẹn 10 năm!
10 năm qua, Bạch Phong chỉ trở về một lần, ở lại một thời gian rất ngắn liền rời đi.
Bạch Phong trong trí nhớ của hắn kỳ thật rất mơ hồ.
Tô Vũ đương nhiên là nhặt điều dễ nghe để nói, còn chuyện lão sư nhà mình bị Hoàng Đằng treo lên đánh ba lần thì hắn không kể. Thôi, giữ chút mặt mũi cho anh, kể ra thì bảo đảm hình tượng của Bạch Phong trong lòng Bạch Tuấn Sinh liền sụp đổ.
...
Bạch gia, gia tộc lâu năm ở Đại Minh phủ, lão tổ tông là Bạch Thiên Hạo cũng lưu lại một nét bút nồng đậm trong lịch sử nhân loại.
Lăng Vân cửu trọng giết Sơn Hải thất trọng!
Về phần có phải là bởi vì Nguyên Thần khiếu hay không thì điểm này không có cách nào xác nhận, dù sao người đã chết rất nhiều năm, cũng không lưu lại tư liệu nào liên quan tới Nguyên Thần khiếu.
Tư liệu mà Bạch Thiên Hạo lưu lại kỳ thật đã có không ít người xem qua, kết quả đều không có thu hoạch gì quá lớn, cuối cùng, bao gồm cả Đại Minh Vương đều từ bỏ nghiên cứu phương diện này, chỉ có thể coi đó là do Bạch Thiên Hạo bùng nổ kỳ tích một lần trước khi chết.
Bạch gia ở phía đông Thiên Đô phủ, bên này còn có không ít gia tộc lâu năm khác.
Bạch gia ở trong đó không tính là đỉnh cấp.
Trên đường, Bạch Tuấn Sinh vẫn đang thao thao nói chuyện.
"Tô Vũ, ngươi tới nhà của ta là muốn hỏi về chuyện lão tổ tông phải không? Kỳ thật không có gì để hỏi đâu, lão tổ tông nhà ta là do thiên phú dị bẩm, cho nên mới có thể làm được, giống như ngươi ấy, ngươi cũng mạnh, đó là vì thiên phú, không phải vì Nguyên Thần khiếu gì hết..."
"Hiện tại bên ngoài có người nói lão tổ tông nhà ta có thể đã phát hiện Nguyên Thần khiếu, vô nghĩa, nếu mà phát hiện thì Bạch gia ta phát tài từ lâu rồi, ta cũng đã sớm học thành tài."
Tô Vũ khẽ gật đầu, cứ xem một chút đi.
Kỳ thật nếu nói ôm hy vọng quá lớn thì cũng chưa chắc.
Nếu Bạch Thiên Hạo thật sự lưu lại đôi câu vài lời liên quan tới Nguyên Thần khiếu thì chỉ sợ đã bị người khác lấy mất.
Bạch phủ.
Trước cửa có người thủ vệ.
Nhìn thấy Bạch Tuấn Sinh, mấy vị hộ vệ đều cung kính thăm hỏi, "Nhị thiếu gia!"
"Nhị thiếu gia trở lại rồi!"
Bạch Tuấn Sinh cười ha hả xem như chào hỏi, hắn cũng không nói nhiều mà cất bước vào trong đại viện.
Tô Vũ cùng theo sau, mới vừa vào cửa hắn liền nghe đến một hồi tiếng rít!
Có người đang luyện võ!
Trong đại viện, một tiểu nữ hài tuổi không lớn lắm đang tu luyện võ kỹ, thoạt nhìn cũng chỉ khoảng chừng bảy tám tuổi mà thôi.
"Bạch Diệp, ca của ngươi trở về rồi, còn không mau qua đây!"
Bạch Tuấn Sinh hô một tiếng, quay đầu nhỏ giọng giới thiệu với Tô Vũ: "Đây là sư cô của ngươi, muội muội ruột của đường ca ta, sau khi đường ca ta rời đi, nhị thúc và nhị thẩm không ai làm bạn nên sinh thêm một đứa nhỏ!"
"..."
Tô Vũ không nói gì, một đứa trẻ bảy tám tuổi là sư cô của ta?
Tu giả chúng ta không bàn chuyện này!
Tiểu muội của Bạch Phong?
Sư phụ của mình còn có muội muội, Tô Vũ quả thật không hay biết gì.
Bên kia, tiểu nữ hài quay đầu nhìn ra, bím tóc đuôi ngựa lắc lư, nàng hiếu kỳ nhìn về phía Tô Vũ, dường như đã nhận ra đối phương là ai, lập tức hào hứng chạy tới, vội vàng hỏi: "Ngươi là Tô Vũ? Đồ đệ của ca ta có phải là ngươi hay không?"
Tô Vũ cười gật gật đầu, "Ta là học sinh của Bạch Phong lão sư."
"Quả nhiên là ngươi!"
Bạch Diệp có thể đã từng trông thấy Tô Vũ, Tô Vũ thì lại không có ấn tượng gì, trước đó khi hắn công khai đúc thân, người vây xem hắn không hề ít.
Bạch Diệp hưng phấn hỏi: "Ca ta lúc nào mới trở về? Ta vẫn chưa từng được gặp huynh ấy... "
Bạch Tuấn Sinh nhỏ giọng cắt ngang: "Ngươi đã gặp một lần, vẫn là lúc ngươi còn rất nhỏ, ngươi nhớ được cái rắm ấy, ta mới là ca của ngươi, cái tên kia là giả."
"Ngươi mới là giả!"
Tiểu cô nương này tỏ vẻ không vui, "Ngươi là đường ca, Bạch Phong mới là ca ca ruột, ca ta rất lợi hại, là đỉnh cấp cường giả, là Văn Minh sư yêu nghiệt, ngươi thì mới dưỡng tính thôi."
"..."
Bạch Tuấn Sinh đấu võ mồm với tiểu nha đầu này quen rồi, cũng không thèm để ý, cười ha hả nói: "Ta là Đằng Không, hắn cũng là Đằng Không, ta nhỏ hơn hắn, dĩ nhiên ta càng là thiên tài hơn, Tiểu Diệp Tử, ngươi nên sùng bái ta, hiểu không?"
"Không, ngươi luôn khi dễ ta, chờ ca ta trở về, ta sẽ bảo hắn đánh ngươi!"
"Ha ha, chưa chắc hắn có thể đánh thắng được ta."
"Không có khả năng!"
Bạch Diệp không tin, nhìn về phía Tô Vũ, sốt ruột hỏi: "Tô Vũ ca ca, ngươi nói xem có đúng không, Tuấn Sinh ca đánh không lại ca ta đúng không?"
Tô Vũ mỉm cười gật đầu, "Dĩ nhiên, một chiêu liền thắng, không thể so sánh nổi."
Bạch Tuấn Sinh phiền muộn, sao ngươi lại nói vậy, ta nào có yếu đến thế?
Nhưng mà tưởng tượng ra thì Bạch Phong hình như thật sự có thực lực này, lòng hắn thật là buồn bực.
Bạch Diệp nghe Tô Vũ xác nhận thì hết sức hưng phấn, líu lo bắt đầu hỏi thăm về ca ca nhà mình, nàng và Tô Vũ cũng không e ngại mà cứ như quen thuộc, khả năng cảm thấy đây là học trò của ca ca, chính là người một nhà với mình nên tỏ ra rất thân thiết, hỏi thăm mãi cũng không hết chuyện.
Tô Vũ cũng cười đáp lại vài câu, lúc này, mơ hồ hắn đã có chút hiểu được vì sao Bạch Phong lại không về nhà.
Trong nhà phụ mẫu đều ở đây, còn có cả một muội muội vô cùng đáng yêu.
Mà Bạch Phong lại gia nhập đa thần văn nhất hệ của Đại Hạ phủ.
Dù cho trước đó Bạch Phong không biết vị vô địch âm thầm kia tồn tại thì cũng biết họ với đơn thần văn nhất hệ đấu tranh nhiều năm, có lẽ không sớm thì muộn sẽ bùng nổ chiến đấu.
Do đó, nếu dính dáng đến gia đình thì sẽ không thích hợp.
10 năm chỉ trở về một lần.
Người Bạch gia hẳn đã đạm mạc tình cảm với anh, không thân thiết, có lẽ đối với Bạch Phong mà nói thì đây chính là kết quả mà anh mong muốn.
Cha mẹ Bạch Phong có nữ nhi, có lẽ cũng không quá nhớ nhung con trai nữa.
Tô Vũ nhẹ hít một hơi, lẽ ra... mình không nên tới cửa bái phỏng.
Sau này mình vẫn nên cách xa Bạch gia một chút thì tốt hơn.