Mục lục
Vạn Tộc Chi Kiếp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Vũ đứng trên cao, lại hét lớn: “Có ai đi không? Không ai muốn đi phủ thành Đại Hạ phủ xem náo nhiệt à? Không phải Hồng Các lão muốn mở đa thần văn học viện sao? Không phải học viên Vạn tộc sắp tới sao? Chư vị không đi xem ư? Cùng đi nào!”

“Đừng nói các ngươi vẫn muốn ở lại tìm di tích. Nếu tìm dễ như vậy thì kẻ khác đã sớm tới vô địch rồi, còn đến phiên các ngươi mới là lạ.”

Tô Vũ hô: “Ta đi đây, chỗ này quá nguy hiểm! Rốt cuộc có ai đi không?”

Hắn nói vài câu, có người ngẫm nghĩ, cười nói: “Thôi huynh, chúng ta cùng đi đi!”

Tô Vũ nhìn bên kia, bật cười nói: “Hóa ra là Chu huynh! Không thành vấn đề, học viên thánh địa, còn có Sơn Hải thánh địa hộ tống, ha ha ha, vậy an toàn rồi, đa tạ đa tạ!”

Tô Vũ đạp không bay lên, hai người Hoàng Hạc vội vàng đuổi kịp.

Sau đó Tô Vũ rơi xuống trước mặt Chu Hồng Lãng, tươi cười nói: “Chu huynh, ngươi là người tốt! Phiền các ngươi rồi, ta có thể chế tạo cho ngươi một thanh Văn Binh, mà ta nghĩ chắc Chu huynh không thiếu Văn Binh Huyền giai đâu.”

Chu Hồng Lãng khẽ cười: “Văn Binh Huyền giai không ai ngại nhiều, đa tạ Thôi huynh. Cũng chúc mừng Thôi huynh thăng cấp Đúc Binh sư Huyền giai, thực khó lường Nhân cảnh có chưa đến 50 Đúc Binh sư Địa giai, Đúc Binh sư Huyền giai tuy nhiều hơn một ít, chắc tầm ngàn người, phân tán ở các đại phủ, kỳ thật cũng không bao nhiêu, Thôi huynh tuổi trẻ như thế mà đã thăng cấp Huyền giai, thật đáng mừng!”

Huyền giai đại khái khoảng ngàn người!

Phân tán ra, một phủ cũng chỉ có khoảng 30 vị.

Nếu so số lượng thì còn ít hơn cả Sơn Hải.

Tô Vũ cười ha hả: “Không có gì, Đại Hạ phủ thiếu Đúc Binh sư, nhưng Đại Minh phủ thì có một đống Đúc Binh sư Huyền giai. Số người ta biết đã đến hơn 50 rồi, không đáng giá, huống chi ta mới là sơ cấp, Đại Minh học phủ chúng ta, hiện tại có đến hai vị Địa giai, còn có ai khác hay không thì ta không rõ.”

“Quả thực thực lực Đúc Binh hệ Đại Minh phủ rất kinh người!”

Chu Hồng Lãng gật đầu, vị Sơn Hải phía sau gã vốn không nói gì, lúc này lại cười nhạt nói: “Thôi tiểu hữu quả là có thiên phú, nếu nguyện ý, ta có thể đề cử tiểu hữu gia nhập Cầu Tác học viện, đảm nhiệm nghiên cứu viên trung cấp trong Đúc Binh học viện.”

Bên cạnh, vị phu nhân đến từ Chiến Thần học viện cũng tiếp lời: “Nếu tiểu hữu nguyện ý, ta cũng có thể đề cử tiểu hữu gia nhập Đúc Binh hệ Chiến Thần học viện.”

Đúc Binh sư Huyền giai hơn 30 tuổi rất có tiền đồ.

Hoàng Hạc và Lưu Lễ theo Tô Vũ tới đều lộ vẻ hâm mộ.

Đại gia, nhân tài chính là nhân tài a.

Đến đâu cũng đáng giá!

Các lão hai đại thánh địa đều nguyện ý đề cử Thôi Lãng, đúng là có mặt mũi.

Mà Tô Vũ lại trả lời có lệ: “Cái kia nói sau đi, cảm ơn nhị vị tiền bối, nhưng ta nhàn tản quen rồi, nếu muốn đi đâu làm việc, còn không bằng đi Đại Đường phủ nhận gia gia.”

“...”

Mấy người không còn lời gì để nói, có chút bất đắc dĩ.

Tô Vũ lại hỏi: “Mấy vị không định ở lại Nam Nguyên sao? Những người khác có thể gặp nguy hiểm, nhưng các ngươi là người thánh địa, chưa chắc đã gặp nguy hiểm, kẻ kia dám động thủ với người thánh địa ư? Chán sống chắc!”

Chu Hồng Lãng lắc đầu, cười đáp: “Không cần, hơn nữa có lẽ ở lại thật sự sẽ gặp nguy hiểm.”

Gã quay đầu nhìn thoáng qua phương hướng nhà Tô Vũ, nhẹ giọng nói: “Mau rời khỏi đi, có thể là có người không muốn chúng ta ở lại, không biết là hắn, hay là... người khác?”

Bọn họ cũng đang tự hỏi, rốt cuộc là ai làm?

Kỳ thật Tô Vũ có hiềm nghi rất lớn, những người này tới Nam Nguyên là vì tìm di tích của hắn, có điều Tô Vũ có năng lực sai sử một vị cường giả ám sát người cho hắn không?

Chẳng lẽ là Đại Minh phủ ra sức?

Đại Minh phủ vì Tô Vũ mà điên cuồng như vậy? Dám đến nơi khác giết người?

Ở nội cảnh thì thôi, phái người giết người bên ngoài, nếu bị phát hiện, Đại Minh phủ cũng sẽ gặp phiền toái.

Tô Vũ qua loa đáp: “Ta sẽ không nói gì, dù sao ta cũng phải đi, biết đâu nơi này lại có người chết tiếp. Đi càng nhanh càng tốt, ta không muốn kẹt trong vũng nước đục ở đây, tự mình chuốc lấy nguy hiểm.”

Hắn cười một tiếng, nhìn những người khác, rời đi ư?

Nếu không đi... Ta sẽ tìm cơ hội giết sạch các ngươi!

Mà giờ phút này, kỳ thật rất nhiều người đều đã do dự, hay là rời đi thôi?

Hạ gia đã mặc kệ, ở lại quá nguy hiểm.

Sau đó lại có mấy người tiến lại gần Tô Vũ, đồng ý cùng nhau lên đường, đi phủ thành Đại Hạ phủ, ở Nam Nguyên này có quá ít cường giả, Đại Hạ phủ lại mặc kệ, tới phủ thành Đại Hạ phủ rồi, Đại Hạ phủ còn có thể mặc kệ sao?

Huống chi, phủ thành bên kia hiện tại có Nhật Nguyệt ngoại lai, an toàn hơn nhiều.

Cuối cùng, ở đây tụ tập 17 – 18 vị thiên tài và hộ đạo giả, cùng nhau lên đường rời đi.

...

Trong khi Nam Nguyên tràn đầy sát khí.

Thì ở Đại Ngô phủ lúc này.

Trần Vĩnh và Phong Kỳ vừa mới liên thủ giết một vị Sơn Hải, giờ phút này đang bị đuổi giết.

Phong Kỳ không ngừng nôn ra máu, Trần Vĩnh kéo y nhanh chóng trốn chạy, trên mặt lại tươi cười có chút điên cuồng.

“Phong Kỳ, không chết được đúng không?”

“Chắc vậy.”

Phong Kỳ ho ra máu, Trần Vĩnh liền đốt cháy những đống máu đó, y nói: “Có khả năng chúng ta sẽ bại lộ, cũng có thể không chạy thoát được, tên kia giỏi nhẫn thật, nhịn tới lúc giết sạch những người này, gã cũng chưa chắc đã ra tay.”

Sắc mặt Phong Kỳ trắng bệch, không nói gì.

“Ngươi hiện thân đi, trở về Đại Hạ phủ.”

“Ngươi thì sao?”

“Ta?”

Trần Vĩnh tươi cười, “Dù sao cũng phải có người phụ trách, phải có người gánh vác hết thảy, lão Phong, ta... chắc không trở về được nữa.”

Trần Vĩnh không bận tâm lắm, “Từ thời khắc ra khỏi Đại Hạ phủ, ta đã nghĩ, ta không thể trở về được nữa! Trở về sẽ bị theo dõi, bị áp chế, bị hoài nghi, mọi người đều nhìn chằm chằm ta, sớm hay muộn cũng sẽ phát hiện gì đó, mỗi tiếng nói cử động của ta đều nằm trong sự giám sát của bọn họ.”

Y không muốn quay về!

Từ lúc Lục Dực thần giáo không còn đuổi giết, kỳ thật y nên buông tay, không nên tiếp tục.

Nhưng y lại lựa chọn tiếp tục.

Khi y đưa ra lựa chọn ấy, y biết mình đã không trở về được nữa.

Mà nay chắc chắn không phải chỉ một hai người hoài nghi y, mà là rất nhiều.

Phía sau, trong đám cường giả đuổi giết có người quát: “Phía trước là Trần Vĩnh, Phong Kỳ đúng không?”

“Còn không mau dừng lại!”

“Thúc thủ chịu trói còn có cơ hội sống sót!”

“...”

Những người đó điên cuồng hô quát.

Bọn họ cũng không xác định đó có phải là Trần Vĩnh hay không!

Nhưng Trần Vĩnh và Phong Kỳ là hai kẻ có hiềm nghi lớn nhất, nếu sau khi Nhật Nguyệt Lục Dực thần giáo chạy trốn, bọn họ thu tay lại rồi hiện thân, vậy thì không đáng nghi, nhưng giờ phút này, rất nhiều người khẳng định thủ phạm chính là bọn họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK