"Đánh nó!"
"Đánh đi!"
"Dùng nước tiểu bắn nó đi!"
"..."
Phía trước, một đám người đang vây cùng một chỗ, bên ngoài có người gầm lên.
Ai ai cũng đều hết sức kích động.
Tô Vũ cùng Ngô Lam đi tới, Tô Vũ thuận tay vỗ vỗ bả vai một người, khẽ hỏi: "Đồng học, bên trong đang làm gì thế?"
"Tự ngươi không thấy à?"
Người nọ vừa quay đầu, thấy đối phương là Tô Vũ thì nhất thời giật thót, là Tô đại tàn nhẫn a!
Kém chút đã đắc tội!
"Khụ khụ, không có việc gì, không có việc gì, Bạch Tuấn Sinh chạy tới khiêu chiến Sơn Hải Đại Yêu, chính là yêu thú của Chu Hồng Lượng ấy, bọn họ đang đánh nhau trong kia!"
Tô Vũ đã thấy.
Đánh nhau?
Đánh con mẹ ngươi ấy!
Hắn thấy được Đại Yêu tròn vo kia giờ phút này đang ngồi xổm dưới đất gặm một khúc cây trúc xanh biếc, bên cạnh là Chu Hồng Lượng diễu võ giương oai, trước người yêu thú là Bạch Tuấn Sinh đang điên cuồng đập chùy vào đối phương. Bất quá chùy nện xuống mà yêu thú kia chẳng có chút phản ứng nào, có đôi khi sẽ còn ngẩng đầu tò mò nhìn đối phương một cái, giống như đang trách cứ, lực xoa bóp của ngươi sao mà yếu ớt như vậy hả?
Đầu Bạch Tuấn Sinh thấm đầy mồ hôi, sắp tức đến nổ phổi.
Tô Vũ vừa nhìn một hồi, Bạch Tuấn Sinh bỗng nhiên mắng: "Đánh cái rắm! Chu Hồng Lượng, có giỏi thì chính mình ra đấu, lấy cái tên này làm bia đỡ đạn thì có gì hay?"
"Đây là thú của ta, ta là Thuần thú sư, không dùng thuần thú chẳng lẽ còn dùng bản thể chiến đấu với ngươi?"
"Đúng rồi!"
Bên cạnh có một đám học viên cười vang, "Bạch Tuấn Sinh, Thuần Thú hệ chúng ta chẳng lẽ còn so bản tôn với Thần Văn hệ các ngươi? Vậy còn gọi gì là Thuần Thú hệ nữa!"
"Không sai, Bạch Tuấn Sinh, ngươi cũng đến Đằng Không rồi, thế mà ngay cả Cục lông khờ mập mạp này đều đánh không nổi, còn đấu cái gì a!"
"Đúng đấy, cũng không hi vọng ngươi có thể thắng, ngươi cắt đứt một cọng lông của Khờ mập mạp thôi thì đó cũng là năng lực của ngươi rồi!"
"Ha ha ha, ngay cả sợi lông hắn cũng chẳng bứt nổi!"
"..."
Mọi người cười ha hả, thân thể Bạch Tuấn Sinh đã tiến nhập Đằng Không, bất quá tại Văn Minh học phủ này thì mọi người đều không mấy để ý, dù sao đó cũng chỉ là mặt thân thể, còn về ý chí lực thì hắn vẫn chỉ là dưỡng tính, cũng chính là dưỡng tính học viên.
Giờ phút này, mọi người đều vui vẻ cười nhạo hắn, không hề có chút khách khí.
Bạch Tuấn Sinh cũng chẳng có tí khí độ nào của Đằng Không, hắn tức giận vô cùng, "Các ngươi có bản lĩnh như thế thì các ngươi tới đi! Tên Khờ mập mạp này da dày thịt béo, người nào đánh nổi?"
Lúc Bạch Tuấn Sinh nói chuyện, Thực Thiết thú đang gặm trúc bỗng ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, tiếp đó thì nó xoay người, tiếp tục gặm cây trúc, nhưng mà tư thái kia rõ ràng là đang nói: ‘Đấm lưng cho đại gia đi, đừng có ngừng’!
Vẻ mặt Bạch Tuấn Sinh đen kịt!
Không có ý nghĩa!
Dù sao đánh Chu Hồng Lượng mới hết sức thoải mái, nhưng từ khi hắn đột phá đến Đằng Không, Chu Hồng Lượng không đánh với hắn nữa, hiện tại cũng chỉ lấy Thực Thiết thú này ra để đối phó, hắn đánh tay đều sắp sưng lên nhưng cũng không đả thương nổi một cọng lông của đối phương.
Thật là đáng ghét!
...
Phía ngoài, Tô Vũ nhìn chằm chằm Thực Thiết thú một hồi.
Ngô Lam thì hai mắt tỏa sáng, thì thầm với Tô Vũ: "Thú vị ghê, chơi vui hơn cả Cục lông nhỏ!"
Nữ nhân thật là…. aii!
Tô Vũ im lặng, thú vị cái gì chứ?
Hắn nhìn chằm chằm Thực Thiết thú, cũng không cảm thấy thú vị gì, chỉ cảm thấy tràn đầy rung động.
Thật là mạnh!
Hắn không phải chưa từng gặp qua Sơn Hải Đại Yêu, mấy vị Độc Nhãn đều là Sơn Hải, nhưng mà Thực Thiết thú mang đến cho hắn cảm giác rất nguy hiểm, không ngây thơ chân thành như vẻ ngoài.
Trong biển ý chí của Tô Vũ, chữ "Kiếp" đang nhảy nhót.
Nguy hiểm!
Những ngày qua Tô Vũ đã phát hiện một vài đặc điểm của thần văn chữ "Kiếp", nó có thể uy hiếp người khác, cũng có thể nhắc nhở chính mình, nguy hiểm, kiếp nạn!
Kẻ trước mắt đây mang đến cho hắn cảm giác rất nguy hiểm.
Đây là do Chu Hồng Lượng thu phục sao?
Vô nghĩa!
Đại yêu kia thu phục được Chu Hồng Lượng mới đúng!
Lão Chu gia đúng là rất biết chơi, Thực Thiết thú nên tính là Hộ Đạo giả mà Chu Thiên Đạo xếp cho Chu Hồng Lượng, giống như Hạ Hổ Vưu mang theo hai vị Hạ Văn, Hạ Võ bên người vậy.
Luận thực lực, hai vị Hộ Đạo giả Sơn Hải kia thật đúng là chưa hẳn đã so được với con Đại Yêu này.
Khi Tô Vũ đang nhìn Thực Thiết thú, Thực Thiết thú cũng quay đầu nhìn hắn một cái, liếc mắt rồi bỏ qua, tiếp tục gặm cây trúc của mình.
Mà lúc này, Chu Hồng Lượng cũng nhìn thấy hắn, vội vàng gọi với qua: "Tô Vũ, sao ngươi lại tới đây, tìm ta à?"
Bạch Tuấn Sinh cũng nghe cậu ta gọi, hắn quay qua thì thấy được Tô Vũ, vừa tính mở miệng nhưng trong nháy mắt lại im bặt.
Hắn định gọi Tô Vũ là cháu, thôi được rồi, hắn sợ bị đánh.
Hình như Tô Vũ rất không thích xưng hô này, kỳ thật hắn cảm thấy Tô Vũ đang tự lừa mình dối người, ngươi gọi đường ca của ta là lão sư, gọi ta là sư thúc cũng đâu có vấn đề gì.
Những người khác nghe thấy tên Tô Vũ cũng dồn dập quay đầu lại nhìn.
Chờ thấy Tô Vũ, ánh mắt như nhìn vật hiếm lạ một lần nữa lại tập trung lên người hắn.
Tô Vũ cười khẽ, cũng không thèm để ý, mở miệng nói: "Điện hạ, tìm một chỗ nói chuyện phiếm vài câu nhé?"
"Được, Khờ mập mạp, đi thôi!"
Cậu nói một tiếng với Thực Thiết thú, Thực Thiết thú tiếp tục ăn nhồm nhoàm, đứng dậy, đi theo cậu về hướng Tô Vũ.
Bạch Tuấn Sinh cũng muốn đi theo, kết quả lại bị Chu Hồng Lượng ép buộc dừng lại.
...
Một lát sau, Tô Vũ và Chu Hồng Lượng cùng đi đến một đình nghỉ mát nho nhỏ, trong học phủ, loại địa phương để nghỉ ngơi như thế này có rất nhiều.
Thực Thiết thú lại tiếp tục nằm sấp xuống ăn trúc.
Mà lá gan Ngô Lam không nhỏ, chạy qua đùa giỡn với nó.
Thấy ánh mắt Tô Vũ liếc nhìn, Chu Hồng Lượng liền cười ha hả trấn an: "Không sao đâu, Khờ mập mạp không thương tổn người khác, dĩ nhiên cũng không ai có thể làm tổn thương nó."
Tô Vũ gật đầu, hắn nhìn về phía Thực Thiết thú một lúc, đoạn hỏi: "Tiền bối có nói được tiếng thông dụng không?"
"Không đâu!"
Chu Hồng Lượng rất bất đắc dĩ: "Khờ mập mạp rất ngốc, dạy cũng chẳng học được. Thôi được rồi, không dạy thì nó cũng có thể nghe hiểu chúng ta nói gì, chỉ là nó quá lười nên không muốn nói chuyện, không biết rốt cuộc là không biết nói hay là không muốn nói."
Đại khái là không muốn phản ứng với ngươi!
Tô Vũ suy đoán, tám chín phần mười là bị Chu gia thu phục, Thực Thiết thú này có khả năng là không thèm để ý tới Chu Hồng Lượng, yên lặng làm Hộ Đạo giả là được.
Chu Hồng Lượng cũng không nghĩ nhiều, cậu quay sang trò chuyện với Tô Vũ: "Tô Vũ, ngươi tìm ta có chuyện gì?"
Tô Vũ suy nghĩ một chút bèn nói thẳng: "Thực Thiết thú nhất tộc có lực phòng ngự vô địch, gần đây thân thể ta cũng đã đến kỳ tiến giai Đằng Không, ta muốn xem thử bộ tộc này luyện thể như thế nào."
"Không có ích gì đâu, dù ngươi biết công pháp của bọn nó thì ngươi cũng không thể dùng, thứ này còn phải dựa vào khiếu huyệt, khiếu huyệt của các chủng tộc không ở cùng một vị trí."
"Không sao, ta chỉ muốn tham khảo một chút thôi."
Tô Vũ mỉm cười nhìn về phía Thực Thiết thú đang ăn không ngừng, mở miệng hỏi: "Tiền bối, ngài là Sơn Hải cảnh à?"
Thực Thiết thú quay đầu liếc mắt nhìn hắn, rồi lập tức quay người đi không thèm nhìn nữa.
Không có lòng tốt, nó mới không để ý tới!
Tô Vũ cạn lời!
Ta chọc ngươi chán ghét đến thế sao?
Ta là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở có được không!
Nụ cười của hắn càng thêm chân thành một chút, Tô Vũ nhu hòa hỏi: "Tiền bối, tộc của các ngươi có tiểu bối nào khác đang ở Đại Minh phủ không? Có thể mượn một giọt tinh huyết cho ta nghiên cứu được không? Dĩ nhiên, ta sẽ chẳng lấy không, ta dùng tinh huyết Nguyên Thủy Thần tộc hoặc là Thủy Ma tộc để đổi thì thế nào?"
Chu Hồng Lượng ngồi đối diện nghe vậy liền âm thầm nuốt nước miếng, ta muốn, ta cũng không có cái này mà!
"Không được thì có thể tăng giá thêm nữa..."
Chu Hồng Lượng vội ngắt lời: "Không còn đâu, tộc của chúng chỉ có một mình nó, không có Thực Thiết thú nhỏ nào khác."
Tô Vũ tiếc nuối vô cùng!
Hắn không có cách nào hấp thu tinh huyết của Sơn Hải Đại Yêu, xem ra chỉ có thể từ bỏ.
Vừa nói xong, Ngô Lam bên kia không biết từ lúc nào đã chui vào trong bụi cỏ, bỗng nhiên bắt lấy một thứ nho nhỏ tròn vo, kinh hỉ hô lên: "Tô Vũ, đây là chủng tộc nào? Ta chưa từng thấy, dễ thương quá!"