"Bụng hơi bị lớn!"
Tô Vũ thuận miệng đáp qua loa một câu, một nhánh bộ tộc Hôi Tê này có thực lực không yếu, phối hợp với con Hôi Tê Đằng Không cảnh dẫn đầu, gặp Đằng Không thất trọng thì cũng có thể đánh một trận, lúc nãy chúng phối hợp, Đằng Không bị tập kích là điều rất bình thường.
Nhưng hắn lại không phải Đằng Không!
"Hẳn là Vạn Tộc giáo."
Đây rõ là cố ý tới phục sát hắn, tám chín phần mười là do Vạn Tộc giáo, Tô Vũ chẳng muốn tra xét làm gì.
Kẻ địch đến thì cứ giết chết là được rồi!
Hắn để những vị Sơn Hải đó cho những tên này tiến tới cũng là vì mài đao!
Tô Vũ là Vạn Thạch cửu trọng, điều bây giờ muốn làm chính là trong quá trình chém giết sẽ giúp mấy bộ công pháp của hắn cũng hợp khiếu thành công, sát lục nhiều tự nhiên có khả năng tấn cấp. Nếu công pháp cũng có thể hợp khiếu thành công thì lực bộc phát của Tô Vũ sẽ càng thêm cường đại.
Lần này xuôi nam cũng là một hành trình làm bản thân mạnh lên!
Tô Vũ ước gì có thêm vài vị cường giả!
Tốt nhất là loại gia hỏa Đằng Không bát cửu trọng, không cần tinh huyết để xem hắn có thể chém giết bọn chúng hay không!
Những người khác còn đang chém giết, mà Tô Vũ thì lại cầm lấy một viên ngọc phù, thu thi thể con Hôi Tê Đằng Không cảnh kia vào trong, đây là ngọc phù trữ vật dùng một lần mà hắn dùng tiền mua sắm, thứ này chỉ có thể thu, không thể thả, một khi phóng xuất thì ngọc phù sẽ phế đi.
Không gian cũng không nhỏ!
Thi thể yêu tộc Đằng Không cảnh, sau này hắn sẽ rút ra tinh huyết, giá cả hẳn là không thấp.
Huống chi, chém giết sẽ còn được ban thưởng công huân.
Tô Vũ không ngại nhiều thêm chút công huân đâu!
Mặt khác, giết một Đằng Không của Vạn Tộc giáo cũng có ban thưởng, thu xuống là được, có thể đổi thưởng ở tất cả các địa phủ của Nhân cảnh.
Còn về những tên dưới Đằng Không... Tô Vũ không có hứng thú lắm.
Giết một tên cũng không có nhiều công huân.
Nhìn quanh một vòng, giờ phút này, bầy Hôi Tê sắp bị những người khác giết hết, Chu Hạo giết chóc với tốc độ cực cao, cơ hồ đều là Thiên Quân cùng Vạn Thạch, con nào gặp Chu Hạo cũng đều bỏ mạng.
"Yêu tộc bạo động..."
"Còn nhắm thẳng tới ta!"
Tô Vũ dâng lên một suy nghĩ, đây là do thích khác ẩn náu trong đó làm hay là vì những nhân tố khác?
Hắn cũng là người đọc sách vô số, biết có nhiều thứ sẽ khiến cho yêu tộc bạo động.
Là vì trong đám người bên chỗ hắn mang theo thứ tà đạo kia trên người sao?
Cho nên mới dẫn đến yêu tộc bạo động?
Hay đây chỉ là tính toán của địch nhân?
Đám Hạ Thanh có biết chuyện này không?
Dư quang lần nữa nhìn thoáng qua các học viên xung quanh, Tô Vũ thầm cười lạnh, ngoại trừ một vài tên thì còn lại đều có vấn đề!
4 vị nhân tộc, ngoại trừ Chu Hạo thì 3 kẻ còn lại đều chưa hẳn có ý gì tốt.
"Đoạn đường này không yên ổn, cũng tốt!"
Tô Vũ cười khẽ, không yên ổn cũng tốt, chiến kỹ sát khí chân chính không thăng hoa từ chém giết, chẳng lẽ hi vọng bế quan thì có thể tu luyện tới Vô địch?
Bốn phía, huyết dịch dần dần tan biến.
Thần văn chữ “Máu” hấp thu sạch sẽ, Tô Vũ cũng không lãng phí, chữ “Máu” thật sự đã muốn tấn cấp đến tam giai, mặc dù hơi quá tải nhưng cũng là chuyện tốt. Tam giai thần văn, đối với Lăng Vân đều có hiệu quả, đặc tính huyễn cảnh cũng không tệ!
Chém giết một phen, những người khác dừng động tác lại, ai cũng đều mệt mỏi.
Từng người thở phì phò!
Bất quá cũng có vài người thú vị, ví dụ như Kỷ Tiểu Mộng, nàng cùng một đầu Hôi Tê Thiên Quân cảnh đánh nửa ngày, sau khi đánh chết đối phương thì ngồi xuống nghiên cứu hồi lâu. Mà lúc bấy giờ, những người khác đều đã giết hết Hôi Tê.
Tô Vũ cũng lười quan tâm nàng, không quấy rối là được, mặt khác thì cứ tùy ý.
Chu Hạo thở phì phò, trên thân dính không ít máu tươi, cậu mở miệng nói: "Bây giờ mới chỉ ra khỏi Đại Hạ phủ chưa xa, tiếp tục như thế thì chúng ta muốn đến Nam Nguyên chỉ sợ phải tốn vài ngày!"
Tiêu hao quá lớn, bọn hắn cần khôi phục, không thể một mực chống đỡ đi tiếp.
Tô Vũ cười nói: "Không sao, giết yêu tộc vốn chính là nhiệm vụ cùng mục đích lần này! Giết nhiều một chút, ban thưởng cũng phong phú!"
Thấy Tô Vũ không vội, Chu Hạo cũng không nói gì nữa.
Cậu khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu khôi phục nguyên khí.
Những người khác cũng bắt đầu cấp tốc khôi phục nguyên khí, còn về Tô Vũ, hắn căn bản không tiêu hao gì quá lớn.
Trong hư không, lần nữa có người truyền âm: "Tiểu tử này thật lợi hại, Đằng Không ngũ trọng cũng bị hắn giết như giết gà, thế này mà vẫn coi là dưỡng tính à?"
Chắc không tính đâu nhỉ?
Giết Đằng Không mà mang tới cho họ cảm giác dễ dàng hơn nhiều so với những người khác giết Thiên Quân Vạn Thạch!
Đương nhiên, việc này có liên quan tới chuyện thực lực Tô Vũ đã đạt đến Vạn Thạch cửu trọng.
Vạn Thạch cửu trọng, dưỡng tính đỉnh phong.
Mở ra hơn 300 Nguyên khiếu!
Tu luyện Thiên giai đỉnh cấp công pháp!
Chiến kỹ cũng là Thiên giai chiến kỹ!
Tô Vũ như vậy, đã đứng ở một mức đỉnh cao.
"Thiên Mã lão quỷ, hay là ngươi đi đằng trước dò xét một chút đi, tên thích khách Đằng Không ngũ trọng mới tới thiếu chút nữa ngay cả ta cũng không phát hiện được, ngươi đi trước dò đường đi."
"Ta đi? Ta đi thì liệu các ngươi có chăm sóc cho tiểu vương tử của chúng ta hay không?"
"Yên tâm, nơi này có một đám Sơn Hải mà, làm sao có thể chiếu cố không tốt được."
"Vậy được, ta đi dò xét một chút."
Sơn Hải cảnh trao đổi, Tô Vũ không quan tâm, cũng không nghe thấy.
Đương nhiên, hắn cũng không có hi vọng gì vào đám Sơn Hải Lăng Vân này, họ không trực tiếp hạ độc thủ là tốt rồi.
Mà nếu không có gì bất ngờ xảy ra, mấy vị Sơn Hải kia khẳng định sẽ lục tục bị phân tán.
Đây cũng là điều cần thiết!
Tô Vũ không quan tâm tới những kẻ kia, hắn đứng tại chỗ nhìn ra xa bốn phương, chờ đợi những người khác khôi phục nguyên khí.
Toan Nghê ở bên cạnh mở mắt to liếc hắn vài lần, tim nó đập hơi nhanh.
Cái tên này... Lần này nó đã thấy được, Tô Vũ giết Đằng Không đơn giản như vậy sao?
Khó trách hắn vẫn luôn muốn giết mình, sát khí thật là nặng, Đại Ma Đầu a!
...
Quả thực sát ý của Tô Vũ đã sôi trào.
Đây là cơ hội!
Trừ khi tới Chư Thiên chiến trường, bằng không tại Nhân cảnh có rất ít cơ hội giết chóc không chút kiêng kỵ, khắp nơi đều là kẻ địch thế này. Cũng chỉ có thời điểm hiện tại, thực lực hắn không rõ, lực lượng không rõ, nên có rất nhiều gia hỏa muốn thăm dò hắn.
Bằng không, cơ hội như vậy sẽ quá ít!
Dừng lại nửa giờ, Tô Vũ bỗng quát: "Lên đường!"
"Nhanh như vậy à?"
Thiếu niên Thiên Mã tộc đứng dậy, không quá tình nguyện đề nghị: "Hay là nghỉ ngơi một đêm đi?"
Tô Vũ quay đầu nhìn lại, trong mắt hiện ra vẻ tàn khốc: "Ngươi có thể ở lại nơi đây!"
"Ta..."
Bị Tô Vũ nhìn mà rùng mình, thiếu niên nói thầm một tiếng, không dám cãi lại, hung cái gì mà hung!
Có biết nhất tộc chúng ta là đồng minh với Đại Hạ phủ các ngươi không hả?
Đồ dữ tợn!
Tô Vũ cũng không để ý tới thiếu niên Thiên Mã tộc, hắn đạp không nhảy lên, cưỡi lên mình Toan Nghê.
Đội ngũ tiếp tục lên đường!
Trên đường đi, Tô Vũ đều bảo trì cảnh giác cao nhất, đáng tiếc rất khó để mà phân rõ Sơn Hải, điều này khiến hắn hơi đau đầu, bởi vì đội ngũ bên hắn cũng có Hộ Đạo giả là Sơn Hải và Lăng Vân.
Chỉ có thể nói, nếu là Đằng Không dò xét thì còn khiến cho hắn có cơ hội sớm phát hiện hơn.
"Ngọc cảm ứng còn thiếu một công năng, hẳn là ghi chép khí tức..."
Nếu như vậy thì hắn sẽ không loạn.
Bằng không thì giống như bây giờ, rất khó phân biệt đâu là địch đâu là phe ta.
Rốt cuộc ở trong bóng tối xa xa có vị Sơn Hải nào đang nhòm ngó hay không thì Tô Vũ cũng chẳng có cách nào dò xét rõ ràng.