"Đấu với học viên vạn tộc, mượn tay học viên vạn tộc thanh lý một chút gánh nặng! Kích phát ý chí chiến đấu của học viên Nhân tộc, để học phủ trở về chính thống! Nên đi thì đi, nên giữ thì giữ, tinh giản cơ cấu, mặt khác nữa chính là Khai Nguyên, cấp độ này chính là để những tiểu tộc kia xử trí!"
"Thay vì người trong nhà đấu đá, chi bằng nhất trí đấu với bên ngoài, Ngô Nguyệt Hoa cũng được mà lão Chu cũng được, bọn họ đấu đá nhau thì đều bất lợi. Ta dẫn vạn tộc vào, bọn hắn rất nhanh sẽ lo đấu với vạn tộc, nội đấu giảm bớt, mượn tay vạn tộc tôi luyện chính mình, tôi luyện học viên, chuyện này rất tốt!"
Có Các lão chần chờ hỏi: "Còn bên vạn tộc thì sao..."
"Không sao cả!" Vạn Thiên Thánh bình tĩnh đáp: "Tranh đấu cũng là tôi luyện, không đấu thì làm sao có được cường giả! Làm sao xuất hiện tinh anh! Vốn chỉ là học viên vạn tộc trung thượng đẳng, đấu đến cuối cùng còn lại đều là kẻ tinh anh! Đối với vạn tộc mà nói, tổn thất một chút phế vật mà có thể rèn luyện ra một nhóm tinh anh, ngươi cảm giác bọn hắn sẽ để ý những phế vật đã chết đi sao?"
"Sẽ không!" Người bên dưới không thể phủ nhận.
"Chính là như thế!" Vạn Thiên Thánh cười tủm tỉm: "Ta đã dự định sẵn bước kế tiếp, thần tộc Vạn Thần phủ, Ma tộc Chư Giới luyện ngục, tiếp theo đều sẽ là mục tiêu của Đại Hạ Văn Minh học phủ chúng ta! Đấu với bọn hắn, đấu thắng bọn hắn!"
"Chúng ta phải khiến cho ở trong học phủ, học viên vạn tộc đấu tối mày tối mặt với học viên nhân tộc, khi mà muốn vạch mặt thì lại lập tức chuyển dời mục tiêu, cùng chung sức đấu với Thần Ma! Để học viên vạn tộc thấy rõ, Thần Ma cũng không phải là không thể địch!"
"Một khi thắng chúng thì đám học viên vạn tộc sẽ ý thức được Thần Ma cũng không đáng sợ!" Vạn Thiên Thánh híp mắt cười tủm tỉm: "Thần Ma cũng sẽ thua, không hề đáng sợ, thế thì tại sao phải sợ chúng làm gì? Những tiểu tộc còn đang do dự chưa quyết định, thiếu đi ba phần kiêng kị mà sẽ còn nghe chúng nữa sao? Cứ như vậy, Đại Hạ Văn Minh học phủ mạnh lên, học viên mạnh lên, tranh chấp nội bộ không còn nữa, lòng tin được củng cố, tài nguyên lại tới... Chuyện này thật là tốt!"
Có Các lão lại nghiêm mặt bàn lui: "Đây là trong tình huống hết thảy mọi chuyện đều thuận lợi, ta chỉ sợ có biến cố."
"Nếu không thuận lợi..." Vạn Thiên Thánh gật đầu, "Một khi tồn tại khả năng thất bại, Vạn Thần phủ và Chư thiên luyện ngục sẽ không dễ chọc, một khi thua, vậy thì sẽ phí công nhọc sức, ngược lại còn khiến các tộc khác thấy được sức mạnh của Thần Ma."
Mọi người dồn dập nhìn về phía Vạn Thiên Thánh, lo lắng nhắc ông: "Khi đó phiền toái của ngươi sẽ rất lớn!"
"Không phiền đâu." Vạn Thiên Thánh xem thường: "Đến lúc đó Hạ Long Võ xuất quan, đưa Long Võ vệ, Trấn Ma quân tiến vào Chư Thiên chiến trường, chém Thần Ma, thành tựu vô địch! Phế truất chức vụ phủ trưởng của lão phu, cách tân vạn tượng, toàn bộ thất bại đều là do lão phu làm, đầu mâu chỉ hướng về ta. Đại Hạ phủ vẫn là Đại Hạ phủ, Vạn Thiên Thánh ta sẽ chuyển sang nơi khác tiếp tục lăn lộn, chẳng lẽ còn có thể giết ta được chắc?"
Vạn Thiên Thánh cười ha hả: "Cho nên, đây là một cơ hội rất tốt, cách tân phá vỡ điều cũ nát, cái giá phải trả còn không quá lớn, chư vị, cơ hội này quá hiếm có, làm sao có thể từ bỏ?"
Có người thầm than nhẹ!
Nói thì rất dễ dàng, nhưng mà đến cuối cùng, thanh danh cả đời của Vạn Thiên Thánh sẽ bị hủy sạch, sẽ bị khắc sâu với hai chữ sỉ nhục, trở thành nhục nhã của Đại Hạ phủ thậm chí là toàn bộ nhân tộc!
Cái tên Vạn Thiên Thánh sẽ bị phủ lên hai chữ phản đồ, gian xảo, tầm thường... Đủ loại từ ngữ nhục nhã.
Vạn Thiên Thánh khi đó sẽ bị người người đòi đánh, thành tựu chỉ còn thuộc về mỗi một mình Hạ Long Võ.
Vạn Thiên Thánh không thèm để ý người khác nghĩ như thế nào, tiếp tục nói: "Nói tới nói lui, đám học viên lần này phải bồi dưỡng cho thật tốt! Không thể lại nuôi ra một đám phế vật được!"
Sắc mặt ông trịnh trọng hơn rất nhiều, nghiêm giọng nói: "Trước kia chúng ta tự đóng cửa tự đấu, đấu thua cũng không có vấn đề gì lớn, nhưng mà hiện tại, sẽ không còn là tranh đấu nội bộ nữa mà phải đấu với bên ngoài! Thua thì nhất định phải chết!"
"Cũng tốt, ta muốn cho đám nhóc ấy mở mang kiến thức một chút với sự tàn khốc của ngoại giới, có nhiều thứ không phải nội đấu là có khả năng học được!"
Vạn Thiên Thánh hít sâu một hơi, nghiêm mặt nhắc nhở: "Bồi dưỡng cho thật tốt, năm nay nghiên cứu viên cao cấp đều ra ngoài chỉ dẫn học viên cho ta! Trong đám học viên, ta không cầu đều phải có gia hỏa xuất sắc, thế nhưng, nhất định phải an bài cho ta mấy tên là cấp bậc yêu nghiệt để kích thích các học viên khác! Dù chỉ để trưng thì cũng phải làm tốt tác dụng này!"
"Bây giờ còn chưa có ai xuất sắc..." Vạn Thiên Thánh cắn răng nói: "Thôi thì mấy người các ngươi thay hình đổi dạng hết đi, tìm một bộ thân thể giả trang thành học viên, cũng giả trang thành yêu nghiệt nữa, nhớ rõ chưa?"
"..."
Mọi người không nói gì!
Lão Vạn điên rồi!
Bắt bọn hắn giả làm học viên!
Bọn ta đều là cường giả Sơn Hải cảnh, ngươi lại bắt bọn ta giả bộ nai tơ...
Có người thở dài ngán ngẩm: "Lão Vạn, làm thế hình như không ổn đâu, đừng đả kích các học viên đến chết, vậy thì sẽ không tiện bàn giao."
"Sợ đả kích? Đó còn là yêu nghiệt sao? Hay là thiên tài à? Sợ đả kích thì dứt khoát cút về nhà cho rồi!"
Vạn Thiên Thánh nói thẳng: "Ta muốn để đám nhóc ấy mở mang kiến thức một chút, hiểu được cái gì gọi là tàn khốc! Khi bọn hắn trong nửa năm lên tới Đằng Không, các ngươi trực tiếp nhảy vọt lên Đằng Không thất trọng, chúng là Lăng Vân, các ngươi liền thành Sơn Hải... Luôn luôn đè ép chúng, để bọn chúng biết sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân!"
"Tiểu tử của Đại Chu phủ kia quá kiêu ngạo, tự cho là vô địch, lão phu cảm thấy, hắn không sớm thì muộn thì cũng sẽ bị nuôi đến phế bỏ. Tên nhóc ấy không coi ai ra gì, kiệt ngạo bất tuân, tự cho là thiên phú không tầm thường, trên thực tế hắn thì tính là cái gì chứ!"
Vạn Thiên Thánh hùng hùng hổ hổ, rất nhanh lại bổ sung: "Cứ làm như vậy đi, ta mặc kệ, vài người trong các ngươi hãy tuyên bố ra bên ngoài là bế quan, nếu ngại tìm nơi nương tựa người khác thì chọn một vị Các lão ở đây làm lão sư, bái vào môn hạ, thỉnh thoảng xuất hiện một thoáng để chấn nhiếp đám học viên!"
Vạn Thiên Thánh cười âm hiểm, "Cứ thể hiện cho chúng thấy, đừng sợ đả kích ai cả, đúng rồi, thỉnh thoảng khiêu khích những học viên được gọi là thiên tài yêu nghiệt, giẫm lên bọn hắn, đạp chết thì xem như thôi. Tài nguyên cung cấp cho yêu nghiệt chân chính, dù sao cũng tốt hơn là cung cấp cho đám phế vật!"
Có lão nhân thở dài: "Nếu lỡ có vị nào biết... Chúng ta còn mặt mũi sống tiếp được sao?"
"Sợ cái gì, yên tâm, chúng ta không lộ ra chuyện này thì ai mà biết được?" Vạn Thiên Thánh cười lớn rồi đáp: "Đây cũng là vì suy nghĩ cho tương lai của học phủ, nói rộng ra một chút thì đây là vì cả Nhân tộc. Nếu hiệu quả tốt, ta sẽ kiến nghị Cầu Tác cảnh và Chiến Thần điện cũng mở rộng toàn diện!"
Vạn Thiên Thánh càng nói càng hăng hái, vẻ mặt cũng càng thêm âm hiểm: "Nếu những tiểu tử kia về sau thật sự có thể trưởng thành, không chỉ không hài lòng mà chúng sẽ còn tham dự vào trong đó, trở thành một phần tử trong nhóm này. Năm đó chúng đã chịu thiệt, tổn hại, bất lợi thế nào, thì sẽ tại kiếm về từ trên người kẻ khác. Việc này sẽ thành truyền thống đời đời truyền lại, vĩnh viễn không tắt..."
Có người bật cười, "Lão Vạn, ta luôn cảm thấy, ngươi làm như vậy về sau khi bị người ta phát hiện, không sớm thì muộn cũng sẽ chọc ra phiền toái lớn. Ngươi đúng là không chừa chút đường sống nào cho những học viên này."
Không chỉ học viên vạn tộc mà còn là cường giả của hai học phủ lớn nhất Thần Ma, cộng thêm cường giả thế hệ trước như họ ẩn giấu, Vạn Thiên Thánh đúng là không phải người, một lần lại tiếp một lần, giày vò các học viên đến tuyệt vọng mới thôi.
Chuyện này nếu có ai lộ ra, có khi nào Vạn Thiên Thánh sẽ bị tất cả mọi người vây quanh "hội đồng" không?