Hắn cho rằng sư tổ đã mất tích, ai biết lúc nào ông mới về, cứ coi như sư tổ bế quan đi, mấy tháng không thấy người, gặp cũng không quen.
Tu luyện! Tu luyện không ngừng!
60 giọt tinh huyết ngũ hành chủng tộc bị hắn nuốt từng giọt, thần khiếu cũng đang không ngừng mở ra.
Phương diện ý chí lực lại không tăng trưởng chút nào.
Tất cả năng lượng đều dùng để rèn luyện thần khiếu, bảo trì độ chứa đầy trong khoảng 70%.
Mãi đến khuya ngày mùng 7, Tô Vũ mới thở ra thật dài.
Hết rồi!
Tinh huyết ngũ hành chủng tộc giá trị 3000 điểm công huân cứ như vậy không còn.
Một ngày một đêm mà thôi
60 giọt tinh huyết, mở 20 thần khiếu, trung bình 3 giọt mở ra một thần khiếu, tốc độ không chậm, nhưng đều có chất bẩn như nguyên khí trong khiếu huyệt, khiếu huyệt có chút ảm đạm, Tô Vũ cảm giác cần phải tịnh hóa.
Tinh huyết Quang minh điểu có khả năng tinh lọc nguyên khí, lại không thể tinh lọc ý chí lực.
Cũng không biết nên tịnh hóa ý chí lực thế nào, Tô Vũ tạm thời chưa phát hiện ra nguyên quyết hay văn quyết thích hợp, thời gian tới sẽ thử từng cái một xem sao.
20 thần khiếu giờ phút này còn chưa thành hệ thống nhưng đã có thể chủ động thu nạp một chút ý chí lực, lúc này nó đang chậm rãi cường hóa ý chí lực của Tô Vũ.
"Mở thần khiếu đúng là khác hẳn!"
Tô Vũ cảm khái, rất tốt, rất mạnh mẽ.
Thần khiếu mở ra, cảm ứng càng thêm nhạy cảm.
Hắn mở quá nhiều khiếu huyệt thân thể, nhiều khi đầu óc theo không kịp bản năng, nhưng thần khiếu vừa mở, cảm giác sai lệch của Tô Vũ liền ít đi rất nhiều, hắn cảm thấy mình có khả năng càng nhanh hơn!
Môn võ kỹ 《 Thời Gian 》này mở khiếu huyệt ở chân, chủ yếu vẫn là tốc độ!
Nhanh như thời gian trôi qua!
Nhanh đến có thể phá Sơn Hải, trấn Nhật Nguyệt.
"Tinh huyết Ngũ hành hết rồi, chỉ có thể hoãn tiến độ mở thần khiếu, hoặc là hỏi Hạ Hổ Vưu xem còn không..."
Số lượng Ngũ hành chủng tộc không nhiều.
Trong tình huống bình thường, giết chết một vị ngũ hành chủng tộc Vạn Thạch cũng chỉ có thể ngưng tụ 10 giọt tinh huyết.
Tô Vũ đã thôn phệ 60 giọt tinh huyết, cộng thêm 10 giọt trước đó, tương đương với gián tiếp giết chết 7 vị ngũ hành chủng tộc.
Thực ra Tô Vũ cảm thấy Phá Sơn ngưu gián tiếp chết trên tay hắn nhiều hơn.
Trước sau đã gần ngàn giọt, tính ra là gần trăm con Phá Sơn ngưu! Cũng không biết trên chiến trường Chư Thiên, phe Phá Sơn ngưu có phải đã thiếu hẳn một đội trăm trâu hay không.
"Vẫn phải mở thêm khiếu huyệt để tu luyện 《 Phệ Hồn quyết 》."
Phệ Hồn quyết cần mở 36 khiếu huyệt, bị trùng cũng khá nhiều, dù sao Tô Vũ cũng khai khiếu không ít, hắn chỉ cần mở thêm 12 cái là có thể sử dụng Phệ Hồn quyết rồi.
...
Trước khi đi gặp Hạ Hổ Vưu, Tô Vũ đi Thịnh Hồng trà lâu một chuyến.
Lầu hai.
Chỗ cũ.
Hồ Tông Kỳ đang đợi Tô Vũ đến, cửa vừa mở, Hồ Tông Kỳ bèn nở nụ cười, "Bây giờ ngươi đã trở thành kẻ người người đều biết trong học phủ rồi!"
Lúc này đang là đêm khuya.
Trà lâu đã đóng cửa, Tô Vũ nghiêng đầu nhìn cầu thang, Hồ Tông Kỳ cười nói: "Ta đã bao hết chỗ này, chưởng quỹ là một vị thân thích của Hồ gia ta, là họ hàng xa, ta thấy hắn tội nghiệp nên cho hắn một công việc."
Tô Vũ khẽ gật đầu, mở miệng: "Vậy thì tốt, ta không sợ gì cả, chủ yếu là ta đã đắc tội nhiều người, ngươi thân thiết với ta rất dễ chịu liên luỵ."
Hồ Tông Kỳ cười cười, gật đầu, gã đương nhiên hiểu rõ đạo lý này, bằng không cũng sẽ không bao trọn quán trà này.
Hai người tiến vào phòng.
Tô Vũ không khách khí, nói ngay vào điểm chính: "Có phải ngươi đã nghe được tin tức gì hay không? Vậy nên mới hẹn gặp ta."
"Ừ."
Hồ Tông Kỳ gật đầu, nhỏ giọng nói: "Mấy vị Các lão Đơn thần văn nhất hệ đều không thấy bóng dáng, chỉ có Chu phủ trưởng còn ở trong học phủ, chuyện xảy ra từ chiều hôm qua, buổi tối Lý Các lão trở về, hình như ông ta bị thương."
"Không thấy đâu cả?"
Tô Vũ cảm thấy ngoài ý muốn, còn bị thương, đã xảy ra chuyện gì?
Đây không phải là chiến trường, đây là Đại Hạ phủ!
Tô Vũ coi trọng tin tức này, "Tình huống thế nào, nói cụ thể một chút."
Hồ Tông Kỳ nhỏ giọng nói: "Cụ thể thì ta cũng không rõ, ngay cả nhị gia gia của ta cũng không rõ, không chỉ mấy người bọn họ biến mất, còn có không ít Các lão cũng không thấy."
"Học phủ có tổng cộng 42 vị Các lão, 36 vị Sơn Hải cảnh, đó là chưa tính Vạn phủ trưởng. Bây giờ có 8 vị đi Chiến trường Chư Thiên, nếu cộng thêm Hồng Các lão thì là 9 vị."
9 vị tại chiến trường Chư Thiên, một phần tư số người, không nhiều.
Hồ Tông Kỳ tiếp tục nói: "Mặt khác 27 vị Các lão Sơn Hải cảnh, trong đó có 8 người đang bế quan, Các lão Sơn Hải còn sôi nổi hoạt động tại học phủ chỉ có 19 vị, thêm phủ trưởng là 20 vị Sơn Hải!"
Tô Vũ lại gật đầu, Hồ Tông Kỳ giới thiệu sơ lược, sau đó nói: "Mà hôm qua, trong 20 vị Sơn Hải này, tối thiểu có 6 người đồng thời rời đi! Đây là nhị gia gia ta nói, mấy ngày vừa rồi ta thường xuyên qua bên kia, vừa vặn gặp được chuyện của ngươi nên ta ở lại đó thêm một hồi."
6 vị Sơn Hải đồng thời rời đi!
Xảy ra đại sự ư?
Đó là gì?
Liên quan đến mình không?
Tô Vũ lắc đầu, liên quan gì đến ta đâu, nhiều Các lão rời đi như vậy chẳng lẽ là vì tiêu diệt Vạn Tộc giáo?
"Ngoại trừ việc biết bọn họ rời đi, còn có chuyện gì khác không?"
Hồ Tông Kỳ suy nghĩ một chút mới đáp: "Cụ thể thì ta thật sự không rõ, nhưng thời điểm bọn họ rời đi... Không đúng, là lúc Lý Các lão thụ thương trở về, nhị gia gia biết tin, bỗng nhiên nói một câu... Tên kia trở lại làm gì, lại loạn..."
"Trở về?"
Tô Vũ thì thào một tiếng, người nào trở về?
Rõ ràng Hồ Hữu Huy đã biết cái gì đó, cũng biết người muốn trở về kia là ai.
Ai vậy?
Hồ Tông Kỳ không đợi Tô Vũ nghĩ rõ ràng đã nói tiếp: "Có thể có chút quan hệ với các ngươi nên ta mới nói cho ngươi biết."
Tô Vũ nhìn gã, cảm thấy kỳ quái.
Cũng đúng, nếu chuyện không liên quan đến mình, Hồ Tông Kỳ không cần thiết tìm mình nói chuyện này.
"Liên quan đến chúng ta? Đa thần văn nhất hệ ư?"
"Đúng!” Hồ Tông Kỳ gật đầu: "Ta hỏi thăm quanh co lòng vòng cùng nhị gia gia của ta, ông cũng không nhiều lời, chỉ nói là một gia hỏa bị đuổi đi mà thôi, không cần đề cập tới. Ta nghĩ lại, người bị đuổi... có khi nào là những người thuộc đa thần văn nhất hệ các người bị đuổi đi 50 năm trước?"
Sắc mặt Tô Vũ chợt biến hóa.
Bị đuổi!
Chữ này quá quen tai.
Liễu Văn Ngạn!
Tô Vũ nhíu mày, người đó là Liễu lão sư sao?
Liễu lão sư vẫn luôn ở lại Nam Nguyên, cũng không nói muốn trở về.
Nhưng tối hôm qua hắn gọi cho ông thì không thông.
Nghĩ vậy, trong lòng Tô Vũ khẽ động, "Ngươi chờ một chút!"
Dứt lời, Tô Vũ lấy máy truyền tin cấp tốc gọi cho một dãy số.
Thật lâu sau, giờ phút này đã là đêm khuya nhưng người bên kia vẫn nhận máy, hơi bất mãn nói: "Ai vậy?"
"Trần thúc!"
Tô Vũ nhẹ nhàng thở ra, kết nối được là tốt rồi: "Trần thúc, là ta, Tô Vũ!"
"A Vũ à!"
Trần Khánh Hòa tỉnh táo, cảm thấy ngoài ý muốn, vội vàng hỏi: "A Vũ, có việc gì không?"
Hơn nửa đêm, Tô Vũ bỗng nhiên gọi tới là vì việc gì?
"Trần thúc, ta gọi cho lão sư mà không kết nối được, ngài cũng ở Nam Nguyên, lão sư ta không sao chứ?"
"Ngươi nói Liễu chấp giáo à?"
"Đúng."
"Không sao, vẫn khỏe, nhưng hai ngày qua không ở trong học phủ thì phải."
Trần Khánh Hòa không rõ lắm, suy nghĩ một chút rồi nói: "Hình như không ở đây đâu, hôm qua cấp dưới còn nói với ta, Vương phủ trưởng lái cái xe nát của ông ấy ra khỏi thành, Liễu chấp giáo hình như cũng đi theo, có lẽ là ra khỏi thành rồi."
"Ra khỏi thành ư? Ngài biết hai người họ đi đâu không?"
"Ta không rõ, chắc đi Thiên Thủy sắm đồ.” Trần Khánh Hòa cười bảo: "Có cần ta hỏi thăm giúp không, trong học phủ có bạn bè của ta, ta có thể hỏi thăm một chút, có gấp không?"
"Vậy thì làm phiền Trần thúc!"
"Đừng khách khí!"
Máy thông tin đã cúp, hơn nửa đêm, Trần Khánh Hòa suy nghĩ một chút, cuối cùng bấm một mã số, hỏi thăm một phen.
...
Mấy phút đồng hồ sau, máy thông tin của Tô Vũ lại vang lên.
"A Vũ, ta hỏi rồi, Vương phủ trưởng và Liễu chấp giáo đều xin nghỉ, còn là nghỉ dài hạn, chương trình học tạm thời do chấp giáo khác dạy thay, cụ thể là làm gì thì không rõ."
"Ta biết rồi, tạ ơn Trần thúc, làm phiền ngài quá!"
"..."
Khách sáo vài câu, Tô Vũ dập máy thông tin.