Ảnh Tử thăm thẳm thở dài!
"Tô đại nhân, ta nguyện ý vì đại nhân hộ đạo!"
Nó thật sự không nghĩ tới, Tô Vũ nhanh như vậy đã tạo dựng mối quan hệ với tiểu vương tử Hạ gia. Nghe cách hai người nói chuyện thì chắc chắn là quan hệ còn rất không tệ.
Còn về phần hắn có lừa chúng nó hay không, Ảnh Tử cho rằng Tô Vũ không tất yếu phải làm vậy.
Người kia có phải con trai của Hạ Long Võ hay không, ngày sau tự khắc nó sẽ biết.
Trong lồng giam số 1, Thủy Nhân cũng hiện ra hình thể, nhu hòa nói: "Nguyện vì đại nhân cống hiến sức lực!"
Giờ khắc này, bọn nó hoàn toàn không có sự lựa chọn nào khác.
Nếu không muốn chết thì nhất định phải học cách cúi đầu.
Tô Vũ vuốt cằm, nói: "Ta vẫn còn có điểm lo lắng, mạng của các ngươi không đáng tiền, nhưng mệnh của ta thì có. Nhỡ đâu các ngươi không thiết sống nữa, ra ngoài rồi liền thủ tiêu ta thì phải làm sao bây giờ, mặc dù sau đó các ngươi chết chắc, nhưng ta cũng quá thua lỗ..."
Dứt lời, Tô Vũ liền tủm tỉm cười, bảo: "Giao Chủ Thần văn của các ngươi ra đây, ta sẽ trực tiếp khống chế! Mặc dù không có Chủ Thần văn, thực lực các ngươi sẽ suy yếu một ít, nhưng như vậy thì sẽ bảo đảm hơn."
Thủy Nhân ôn hòa đáp: "Đại nhân nếu đã nói như thế, ta đương nhiên không có ý kiến, bất quá Thuần Thú hệ hẳn là có thủ đoạn kiềm chế, đại nhân hà tất lựa chọn thủ đoạn làm suy yếu thực lực của chúng ta..."
Tô Vũ gạt đi: "Tạm thời ta không hy vọng bị người khác biết đến sự hiện hữu của các ngươi! Chuyện này để sau lại nói. Trước mắt giao Chủ Thần văn của các ngươi ra đây!"
Thủy Nhân cùng Ảnh Tử lặng lẽ thở dài.
Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Chủ Thần văn vừa vỡ, biển ý chí cắn trả, thực lực đại hao tổn, đây là tai họa mà bất kỳ Văn Minh sư vạn giới nào cũng phải gánh chịu.
Toản Sơn ngưu dè dặt nói: "Thần văn của bọn chúng đều là tam giai thần văn, đại nhân có thể áp chế không? Hay là giao cho ta tới bảo quản đi. Đại nhân, ngài mang theo ta ra ngoài đi, ta tuyệt đối sẽ không gây phản loạn!"
Hỏa Nha nghe vậy, vội vàng lên tiếng: "Đại nhân, có thể để ta bảo quản cũng được, ta sẽ dùng bản mệnh chân hỏa áp chế, trừ phi chúng nó muốn chết, bằng không thì tuyệt đối sẽ không dám làm gì ngài."
Ảnh Tử và Thủy Nhân kém chút tức chết.
Đến lúc này, mọi người đều đã lâm vào tình cảnh tai vạ xuất hiện, mạnh ai nấy bay.
Ngay cả hai vị Lăng Vân mạnh nhất đều lựa chọn đầu hàng, huống chi là những tên còn lại.
Đầu hàng a!
Bằng không thì thật phải chờ chết!
Bạch Phong đã rời đi, ngay cả thí nghiệm cũng không cần bọn nó, Hồng Đàm thì đã sớm chướng mắt chúng nó từ lâu. Hiện tại chúng nó quả thật không còn đường nào để đi, tiếp tục như thế, đợi tới lúc ngay cả Tô Vũ cũng không cần chúng nó nữa thì phải làm sao?
Còn có người kế tiếp ư?
Có lẽ là không...
Xem ra Tô Vũ chính là kẻ cho ăn cuối cùng rồi.
Đây cũng là kết quả mà mấy đầu Đại Yêu chiêm nghiệm ra được.
Muốn sống thì không thể không cúi đầu.
Tô Vũ như có điều ngẫm nghĩ, cuối cùng quyết định: "Hỏa Nha, ngươi nói rất có đạo lý! Vậy đi, đưa Chủ Thần văn của ngươi cho ta, ngươi áp chế Chủ Thần văn của bọn chúng, ngươi cứ việc ở lại đây canh chừng, khi nào ta khẽ động vào Chủ Thần văn của ngươi thì ngươi liền biết là hai đứa nó muốn tạo phản, lúc đó ngươi cứ trực tiếp phá toái Chủ Thần văn của bọn chúng, hiểu chưa?"
"..."
Sáu đầu Đại Yêu nghe vậy liền ngốc trệ.
Trong lòng Hỏa Nha không khỏi cảm thấy bi phẫn.
Ta muốn đi ra ngoài!
Ta không muốn đợi ở đây!
Ta đã thành thật như vậy, thành khẩn như vậy, ngươi còn không tin tưởng cho ta đi ra ngoài, ta phát điên với ngươi mất!
Cứ việc trong lòng bi phẫn như thế, nhưng Hỏa Nha vẫn đàng hoàng đáp: "Đại nhân anh minh, chỉ cần đại nhân khẽ động, ta sẽ lập tức dùng chân hỏa thiêu hủy Chủ Thần văn của bọn chúng!"
Ảnh Tử lo âu lên tiếng: "Đại nhân, cái này... Nhỡ đâu ngài bất cẩn đụng phải Chủ Thần văn của Hỏa Nha, thế thì chẳng phải là bọn ta chết vô ích rồi sao?"
Cảm giác rất nguy hiểm a!
Tô Vũ xem thường nói: "Hỏa Nha nói thế nào cũng là nhị giai thần văn, viễn trình để nó cảm nhận được phá hư thì tối thiểu là phải trọng thương, đại biểu cho việc ta bị người tập kích, các ngươi chưa kịp ra tay, hộ chủ bất lực, chết thì đã chết, không ổn sao?"
Ảnh Tử im lặng.
Tô Vũ cũng lười nói nhảm, mở miệng quyết định: "Vậy đi, bây giờ giao Chủ Thần văn của các ngươi ra đây. À phải, để ta thông tri sư bá ta tới đây canh chừng, tránh cho các ngươi giở trò."
"..."
Nhóm Đại Yêu lần nữa cảm thấy thật mệt tâm.
Ngươi đây là sợ chết đến cỡ nào?
Chúng ta đều đã đầu hàng, thật sự đầu hàng, ngươi có thể tín nhiệm chúng ta hơn một chút có được hay không? Đừng làm tổn thương tình cảm giữa người và yêu như vậy nữa chứ?
......
Tô Vũ mới không quản chúng nó nghĩ như thế nào.
Lời hắn nói đều là thật, mạng của mình so với mạng của vài đầu Đại Yêu ở đây trọng yếu hơn nhiều lắm.
Cẩn thận sẽ không gây ra sai lầm lớn!
Ai biết có tên nào ở đây bị nhốt lâu quá đến hóa điên rồi hay không, cảm thấy người bên mình ngược đãi chúng nó nhiều năm, nhất định phải giết hắn để hả giận. Như vậy không phải là hắn gặp xui xẻo rồi sao?
Mấy phút đồng hồ sau.
Trần Vĩnh tới.
Nhìn thoáng qua vài đầu Đại Yêu, y cũng không nhiều lời mà là trực tiếp mở ra ba cái lồng giam.
Thủy Nhân, Ảnh Tử, Hỏa Nha đều xuất hiện.
Trần Vĩnh buồn cười nói: "Để ta mang Hỏa Nha đi, đưa nó đến Tàng Thư các, một khi có dị động, ta có thể lập tức cảm nhận được, còn về phần hai Chủ Thần văn của Thủy Nhân và Ảnh Tử thì không cần đưa cho Hỏa Nha, để ta trực tiếp giữ!"
Nói một cách khác, Hỏa Nha chính là cái máy truyền tin.
Cái này so với truyền âm phù còn dùng tốt hơn.
Truyền âm phù, khi ngươi bị người tập kích thì khó mà kịp thời gian để truyền âm, nhưng Chủ Thần văn thì lại nằm bên trong biển ý chí, khi ngươi bị đối thủ tấn công, biển ý chí vẫn có thể vận dụng, hoặc là khi Tô Vũ trực tiếp bị trọng thương, thế thì Chủ Thần văn của Hỏa Nha cũng sẽ bị trọng thương.
Hỏa Nha cảm thấy tác dụng của mình bị giảm sút trầm trọng như vậy thì có hơi phẫn nộ, nhưng rất nhanh nó lại nghĩ thông, vui vẻ trở lại, chỉ cần rời đi khỏi địa phương quỷ quái này là tốt rồi.
Chỉ cần Tô Vũ không bắt nó ở lại đây đợi, tới Tàng Thư các hay ở đâu đều được!
Tàng Thư các.. Tàng Thư các cũng tốt a.
Mặc dù đối với Trần Vĩnh, nó vẫn hết sức sợ hãi.
Trần Vĩnh quay sang nói với Tô Vũ: "Thật ra làm vậy cũng có điểm bất lợi, ấy là không phát huy được hết thực lực của bọn nó, đợi lát nữa ta giúp ngươi đi tới Thuần Thú học viện làm cái vòng giam cầm, nhân tộc có thể điều khiển mấy đầu yêu thú làm vật cưỡi chính là dựa vào cái này, sư tổ ngươi đó giờ không làm, chẳng qua là vì ngài ấy cảm thấy không đáng."
Trần Vĩnh giải thích: "Cái vòng giam cầm Lăng Vân cảnh trị giá trên ngàn điểm công huân! Bỏ ra số tiền ấy chỉ để làm cái vòng thì không có lời, chẳng bằng trực tiếp nuôi nhốt mấy tên này, như thế còn có thể rút tinh huyết ra làm thí nghiệm."
Đúng vậy, lý do chỉ đơn giản như vậy mà thôi.
Mấy đầu Đại Yêu ở đây không đáng để Hồng Đàm bỏ một số tiền khổng lồ ra đi mua mấy cái vòng giam cầm!
Còn về phần vài đầu Sơn Hải trong kia, hiển nhiên vòng giam cầm dành cho bọn chúng lại càng đắt đỏ hơn, chỉ có thể tới Cầu Tác cảnh mua. Hồng Đàm một là không có tiền, hai là không có nhu cầu gì xài tới nên không muốn phí tiền cho bọn chúng.
Thủy Nhân cùng Ảnh Tử đều không lên tiếng!
Nỗi bi phẫn trào dâng trong lòng mà không ai biết được!
Thì ra người ta không cầm cố chúng nó, không thu phục chúng nó, là bởi vì trong mắt Hồng Đàm, cả sáu đứa bọn nó còn không đáng tiền bằng cái vòng giam cầm.
Đây là cái lý lẽ gì vậy?
Sớm biết như thế, sao không nói rõ ra để bọn ta trợ cấp ít tiền cho các ngươi a!
Tiền của Nhân tộc thì bọn ta không có, nhưng bọn ta có thể cho các ngươi rút tinh huyết ra để bán kiếm tiền mua vòng được mà.
Hồng Đàm chết tiệt, lại không chịu nói sớm!
Nói sớm một chút, bọn ta cũng sớm đề xuất ý kiến này cho ngươi nghe.
Làm yêu thật khó a!
Đã tình nguyện cúi đầu làm vật cưỡi, lại còn phải tự nghĩ biện pháp xuất tiền mua cái vòng giam cầm để áp chế chính mình, đúng là không có thiên lý!