Trên đài, một vài nghiên cứu viên lộ ra sắc mặt quái quái.
Thật thú vị!
Dưới đài, Lâm Diệu bình tĩnh, âm thầm bội phục, Tô huynh và lão sư đang hát đôi à?
Danh cao đồ này chắc không phải nói về mình, có lẽ đang nói đến Dương Cát sư huynh nhỉ?
Chẳng lẽ Tô huynh muốn luận bàn với Dương sư huynh?
Bọn họ đang cố ý bày ra dáng vẻ đối chọi gay gắt trước mặt người ngoài sao?
Lâm Diệu cảm giác mình thật là thấu hiểu!
Gã nhìn những người khác, thấy bọn họ đều tưởng thật, gã âm thầm bội phục, sau đó trong lòng hết sức thoải mái, cảm thấy mọi người đều say mình ta tỉnh!
Tất cả mọi người nghĩ Tô Vũ và lão sư bất hòa, ai biết hai người đã sớm hòa hảo rồi chứ?
Lâm Diệu hơi xúc động, hận không thể lập tức lên diễn một tràng giống vậy, gã muốn hiên ngang lẫm liệt quát Tô Vũ, khiêu chiến Tô Vũ...
Mà thôi, thần văn tranh tài sắp bắt đầu, hôm nay để Tô huynh và lão sư diễn đi.
...
Bí văn điện.
Tô Vũ nói xong thì ngừng.
Đe dọa cũng vô dụng, hắn đánh không lại Lưu Hồng, nhưng Tô Vũ lại cho tên này thêm vài nét trong sổ rồi.
Là nằm vùng, chúng ta dễ nói chuyện.
Không phải... vậy lại càng dễ hơn!
...
Trong điện, nhóm chấp giáo bắt đầu phụ trách rút thăm.
Gần hai trăm người, tranh tài cỡ nhỏ, không tính là chính quy.
Ban tổ chức chỉ dùng một cái thùng sắt, bên trong thả một đống giấy mã số, chấp giáo hét lớn: "Số 1 đấu số 2, số 3 đấu số 4... Cứ thế mà suy ra, có tổng cộng 198 người, hai người giao đấu, nếu có người rút thăm xong lại từ bỏ sẽ bị phán thua, người còn lại thắng!"
Có học viên lớn tiếng nói: "Lão sư, nếu có thần văn thấu thị, không phải có thể nhìn được sao?"
Có người bật cười!
Trên dài, một vị nghiên cứu viên nói thẳng: "Đó là năng lực của người ta! Nếu thấy được thì kẻ đó muốn chiến đấu với ai thì tùy, đó cũng là năng lực, đây là giải thi đấu thần văn, có thần văn thấu thị chả lẽ không cho người ta dùng à?"
Câu này hình như có lý. Mọi người không ai phản đối.
Nhưng giữa sân, một vài nữ sinh không chịu nổi, vội vàng hỏi: "Lão sư, có thần văn thấu thị sao?"
"..."
Vị nghiên cứu viên kia dừng một chút, lát sau mới nói: "Chắc chắn là có, nhưng chưa chắc tân sinh đã có, dù có thì khi bị nhìn trộm, ít nhiều gì cũng sẽ cảm giác được, tất cả mọi người là Văn Minh sư, có lực lượng ý chí hộ thân, không dễ bị theo dõi như vậy!"
Lúc này các học viên nhìn nhau, một ít nữ sinh nghi ngờ nhìn bốn phía, giống như người nào nhìn các nàng nhiều một chút, người đó chính là có thần văn thấu thị.
...
Tô Vũ không nói tiếng nào, chờ chấp giáo bưng hòm sắt đi tới, Tô Vũ bao trùm ý chí lực lên tay, thò tay vào trong hộp sắt.
Hắn cầm lấy một tờ giấy nắm trong tay, không mở ra xem, miễn cho bị một vài người nào đó nhằm vào!
Mặc dù hắn biết muốn giành hạng nhất không dễ dàng, nhưng mấy vòng đầu nếu tiết kiệm được chút khí lực vẫn là tốt nhất.
Trong đám người, Hạ Hổ Vưu chen lấn một hồi đi đến bên cạnh Tô Vũ, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi số mấy? Nhìn xem đối thủ của ngươi là ai, ta có cần mở bàn cược hay không?"
Tô Vũ liếc mắt, không thèm để ý cậu.
Hạ Hổ Vưu thấy thế, tiếc nuối nói: "Được rồi, ta cược người khác được chưa! Tô Vũ, lần này ngươi muốn giải nhất, ý chí học viện có yêu nghiệt, thần phù học viện cũng có yêu nghiệt, ý chí lực đều sắp vượt qua 90%, có lẽ thần văn không nhiều, nhưng dù chỉ có một thần văn thì cũng rất mạnh."
"Ý chí học viện cũng tu thần văn ư?"
Tô Vũ kinh ngạc, Hạ Hổ Vưu nhún vai nói: "Ta cũng không biết, ai biết đối phương có trộm tu luyện hay không, biết đâu lại có."
Hắn gật đầu, không hỏi thêm nữa. Tu thì tu thôi.
Không cần nói đến ban khác, Thần Văn học viện cũng đã có không ít nhân vật lợi hại.
Trong khi nói chuyện, mấy người Lưu Hồng đã mở ra một cơ quan trong đại điện, một quả cầu khổng lồ bỗng nhiên bay lên từ dưới đất.
Lưu Hồng cất cao giọng nói: "Đây là bí văn cảnh! Là thần văn của một vị cường giả Sơn Hải tối đỉnh lưu lại hóa thành, đã tiếp cận Nhật Nguyệt cảnh, Nhật Nguyệt mới có thể lưu lại thần văn Vĩnh Hằng, Sơn Hải đỉnh phong chỉ có thể bảo trì trạng thái này, hóa ra thế giới mà chưa phải thực thể!"
Tô Vũ nhìn quả cầu kia, cảm nhận được ý chí lực cường đại tồn tại!
Quả cầu thoạt nhìn thì là trong suốt, bên trong mơ hồ nhìn thấy một vài thứ gì đó, nhưng không rõ ràng lắm.
Lưu Hồng lại nói: "Hai người vào trận giao thủ với nhau! Một phương nhận thua có thể chủ động rời khỏi! Nếu triền đấu thắng bại khó phân, thời gian chỉ giới hạn trong 10 phút, bí văn cảnh này sẽ hiện ra hai loại màu sắc khác biệt, màu sắc của người nào chiếm ưu thế, sau 10 phút người đó chính là người thắng!"
Gã chỉ quả cầu, hai người vào trận, trên quả cầu hiện ra hai loại màu sắc.
Người nào chiếm cứ ưu thế vừa xem là hiểu ngay.
Đương nhiên việc lật ngược thế cờ là chuyện thường, không đến 10 phút, thắng bại phải xem là ai lui ra trước làm chuẩn.
Tuyên bố quy tắc xong, Lưu Hồng lớn tiếng nói: "Số 1, số 2, vào trận!"
Tiếng nói vừa vang lên, hai người đi ra.
Không ít người kinh hô!
"Hạ Thiền!"
"Tề Trùng!"
Hạ Thiền, Tô Vũ đương nhiên quen biết.
Tề Trùng, hình như hắn từng nghe nói người đó là đệ nhất thiên tài năm nay của Thuần Thú học viện, nhập học tối thượng đẳng, độ chứa đầy ý chí lực 80%, lúc trước chỉ thiếu một chút là lên một ngàn điểm.
Trận đầu tiên đã là hai thiên tài quyết đấu!
Các học viên lập tức cảm thấy hứng thú!
...
Trên đài.
Các nghiên cứu viên khe khẽ bàn luận.
Thuần Thú học viện có một vị cường giả Lăng Vân tam trọng, thấy Tề Trùng đi ra, hơi bất đắc dĩ nói: "Vận khí không tốt rồi, thực lực của Tề Trùng có hi vọng tiến vào mười vị trí đầu, kết quả lại gặp phải Hạ Thiền."
So đấu thần văn phải xem ý chí lực và độ mạnh mẽ của thần văn, Thuần Thú học viện không chủ tu thần văn, mặc dù tân sinh không khác nhau mấy, nhưng thuần thú vẫn sẽ làm chậm trễ một chút thời gian.
Tề Trùng vốn đã không bằng Hạ Thiền, chắc chắn sẽ thua.
"Chưa biết có thể giằng co bao lâu, khoảng cách ý chí lực không phải quá lớn, Hạ Thiền cũng chưa tới 90%..."
Trong lúc nói chuyện, Hạ Thiền lãnh ngạo đi tới cạnh quả cầu.
Nàng không chào hỏi ai, ý chí lực trực tiếp tiến vào quả cầu, ngay sau đó toàn bộ quả cầu đã bị che kín thành màu đỏ.
Lưu Hồng vội vàng nói: "Vừa vào sẽ có 3 giây chuẩn bị, chưa cho phép ý chí lực thần văn giao phong, cho nên hai bên tiến vào đừng cách nhau quá 3 giây, nếu không người vào trước sẽ chiếm ưu thế!"
Không cần gã nhiều lời, giờ phút này nam sinh tên là Tề Trùng sắc mặt nghiêm túc cấp tốc xâm nhập ý chí lực.
Trong nháy mắt một nửa quả cầu biến thành màu vàng.
Màu đỏ là Hạ Thiền, màu vàng là Tề Trùng.
Đám người Tô Vũ chăm chú quan sát quả cầu nhưng không nhìn thấu tình huống bên trong, chỉ có thể nhìn thấy hai màu sắc gợn sóng trên quả cầu.
Tô Vũ hơi tiếc nuối!
Thần văn không cụ hiện chính là như vậy, cho dù muốn giao thủ thì cũng phải mượn nhờ thứ gì đó để khiến thần văn thực sự tiếp xúc, thần văn không cụ hiện sẽ không ai thấy được.
Đúng lúc này không ít người kinh hô một tiếng!