Hắn giao thủ với Trịnh Vân Huy đã thụ thương không nhẹ.
Xương cốt đều đứt gãy không ít.
Đêm nay, hắn chỉ lo chữa thương khôi phục, bất quá chẳng qua là bó xương, muốn khôi phục chỉ sợ còn phải cần một khoảng thời gian.
Còn về ý chí lực thì cũng không có gì, rất nhanh sẽ khôi phục như thường.
Mà chữ "Máu" đã tiến giai cũng làm cho Tô Vũ có hứng thú đối với thần văn tiến giai.
Một viên nhị giai thần văn, hiệu quả có khoảng cách không nhỏ so với nhất giai.
Thần văn chữ “Máu” nhất giai chế tạo huyễn cảnh tùy tiện sẽ bị Trịnh Vân Huy đánh tan, nhưng mà nhị giai hơi không lưu ý thì cái tên này liền bị thiệt lớn, khoảng cách rất xa.
"Nhị giai thần văn mặc dù mạnh, nhưng mà tiêu hao ý chí lực cũng lớn, nếu không phải ý chí lực của ta tương đối bền bỉ thì chưa hẳn có thể kiên trì nổi!"
Lần giao thủ này, Tô Vũ cũng chân chính thấy rõ ràng thực lực của bản thân.
Nhất là ý chí lực, hắn cảm giác mình mặc dù vừa dưỡng tính, nhưng so về độ bền bỉ thì Trịnh Vân Huy cũng không bằng hắn!
"Còn có văn binh, cũng rất mạnh, Trịnh Vân Huy dùng đồ không tồi, kết liễu văn binh của hắn thiếu chút nữa đã bị ta chặt đứt..."
Tô Vũ tính toán một thoáng, lại nhìn hai tấm thẻ công huân trước mặt.
Hắn lộ ra ý cười!
Hai vạn điểm!
Một khoản tiền lớn!
Lần này hắn thật sự phát tài!
Dựa theo lúc trước hắn tính toán, mình mở một khiếu cần 50 điểm công huân, hắn hiện tại đã khai khiếu 66 cái, cách Thiên Quân cửu trọng cũng là 42 khiếu huyệt. Dĩ nhiên, về sau có lẽ sẽ càng khó, có thể sẽ phải tiêu tốn 3000 điểm công huân?
Cùng lắm thì vào bí cảnh thêm mấy lần!
Mình có tiền mà!
"Có tiền, hơn nữa còn là rất nhiều tiền..."
Tô Vũ vui vẻ, đồng thời lại có chút xoắn xuýt.
Có cần cho lão sư một chút không?
Ta đều đã cho sư bá nhiều như vậy, còn phải cho lão sư nữa sao?
Phần của lão sư đã tính vào bên trong phần của sư bá rồi.
"Được rồi, lão sư còn đang bế quan, cũng không cần đến điểm công huân, ta cứ dùng thay vậy..."
Tô Vũ gật gật đầu, thuyết phục chính mình.
Dựa theo ý nghĩ của hắn, chia đôi điểm, 3 vạn 4 thì chính mình vẫn phải bỏ ra 3000 điểm mới đúng.
Bất quá... Lão sư còn chưa xuất quan, ta cứ bỏ ra thay ngài ấy trước đi.
Sư đồ đều là người một nhà, hà tất phải tính toán lẫn nhau!
Vị lão sư này không cần, nhưng có vị lão sư khác có lẽ sẽ cần. Tô Vũ nghĩ đến một người, chần chờ một chút, vẫn là nhấc máy thông tin lên gọi một cuộc ra ngoài.
...
Nam Nguyên thành.
"Lão sư!"
Liễu Văn Ngạn nghe thấy thanh âm của Tô Vũ thì cảm thấy bất ngờ, vội hỏi: "Tô Vũ, sao thế, rước lấy phiền phức rồi?"
"Không, nào có, ta ở học phủ tốt lắm."
Tô Vũ vừa đi ra cửa, vừa hào hứng kể chuyện: "Lão sư, ta ở đây có Bạch lão sư và Trần Sư bá đối xử với ta rất tốt, ta đã là Thiên Quân rồi, còn dùng tinh huyết Phá Sơn ngưu để Trúc Cơ, ta cũng đã bước vào giai đoạn dưỡng tính, hơn nữa còn có một thanh nửa huyền giai văn binh phòng thân..."
Liễu Văn Ngạn nghe mà ngây người.
Từ lúc nào mà tình hình ở đa thần văn nhất hệ lại sáng sủa như vậy?
Trước đó Bạch Phong không phải nói bọn hắn sống rất khổ sở sao?
Chẳng lẽ tiểu tử kia đang gạt mình?
"Thật à?"
"Thật mà." Tô Vũ vui vẻ nói: "Ta còn có rất nhiều đồ tốt khác nữa. Lão sư, ta đã vẽ ra 4 thần văn! Còn có một bản ý chí chi văn Sơn Hải cảnh《 Phá Thiên Sát 》, ta đã là Thiên Quân ngũ trọng, có lẽ rất nhanh sẽ tiến cấp Thiên Quân lục trọng, thất trọng. Phải rồi, ta còn được vào bí cảnh nhiều lần nữa..."
Liễu Văn Ngạn đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, cảm thấy thật đau đầu.
Có phải ta nghe nhầm rồi hay không?
Đây là đa thần văn nhất hệ à?
Tiểu tử này mới rời đi hơn một tháng, còn chưa đến hai tháng nữa!
Thế mà hắn đã tiến cấp Thiên Quân ngũ trọng, ý chí lực còn vào giai đoạn dưỡng tính rồi?
"Văn binh, ý chí chi văn, công pháp, bí cảnh..."
Ông rất muốn mắng người, nhưng ông biết Tô Vũ sẽ không lừa gạt mình, nói như vậy... kẻ lừa gạt mình chính là Bạch Phong?
"Má nó, đúng là không đánh chết ngươi là không được mà."
Liễu Văn Ngạn thầm mắng to, có phải cảm thấy ta không có mặt ở học phủ thì có thể tha hồ lừa gạt ta hay không?
Tô Vũ sống thoải mái như vậy, chắc chắn Bạch Phong ngươi còn dư dả hơn nhiều.
Thế mà còn dám khóc than với ta!
Còn nói cái gì mà ngay cả cơm cũng chẳng có để ăn, uổng cho ta còn kêu người ta giúp ngươi!
"Tên khốn nạn! Không sớm thì muộn ta cũng sẽ kêu người đập chết ngươi!"
Trong lòng Liễu Văn Ngạn cảm khái một hồi, lại có chút vui vẻ nói: "Ngươi tiến bộ rất nhanh, rất tốt! Dĩ nhiên, không nên chủ quan, phải nhớ vị kia của Đại Chu phủ đã tấn cấp Đằng Không chỉ trong vòng nửa năm, hãy tự tạo một điểm áp lực cho mình, tuyệt đối đừng kiêu ngạo!"
Tô Vũ ngoan ngoãn đáp: "Sẽ không đâu ạ, lão sư! Ta biết ta có bao nhiêu cân lượng, đừng nói những yêu nghiệt kia, chỉ tính riêng lứa tân sinh năm nay thì đã có không ít cường giả! Hôm qua, ta cùng một tân sinh giao thủ, ta thua gã. Trong lớp học còn có kẻ mạnh hơn gã, ta không phải là người lợi hại nhất ở lớp này đâu!"
"Còn có người mạnh hơn ngươi?"
Liễu Văn Ngạn kinh ngạc, Thiên Quân ngũ trọng, 4 viên thần văn, ý chí lực dưỡng tính, còn sở hữu《 Phá Thiên Sát 》ý chí chi văn, đỉnh cấp văn binh...
Nói thật, Tô Vũ bây giờ so với lúc ông còn trẻ thì cũng chẳng kém hơn bao nhiêu.
Thế mà tân sinh năm nay còn có nhiều người lợi hại hơn hắn?
Hôm qua hắn vừa thua, vả lại trong lớp học còn có mấy kẻ mạnh hơn?
Đây là lớp học kiểu gì vậy?
Ban cao cấp thâm niên à?
"Ừm!" Tô Vũ phì cười, "Bất quá lão sư, ta tin tưởng ta rất nhanh có khả năng đuổi kịp bọn hắn!"
Nói xong, nghĩ đến chính sự, Tô Vũ liền mở miệng nói: "Lão sư, thời điểm ngài tấn cấp Đằng Không không phải là cần thân thể Trúc Cơ sao? Lần trước lúc ta đi, thân thể của ngài vẫn là Vạn Thạch, trên tay ta bây giờ có không ít đồ tốt, lão sư, ngài có muốn dùng tinh huyết Thần Ma không?"
"..."
Liễu Văn Ngạn sững người, rung động một thoáng, tiểu tử này thật sự phát tài à?
Tinh huyết Thần Ma, Đằng Không cảnh, nói ít thì cũng phải trên ngàn điểm công huân một giọt!
Cái này mà Tô Vũ cũng có?
"Lão sư..."
Liễu Văn Ngạn tỉnh táo lại, vừa chấn động lại vừa thấy có chút phức tạp xen lẫn xúc động, hồi lâu sau ông mới lên tiếng: "Không cần, giữ lại cho mình đi! Lão sư đã cao tuổi rồi, còn muốn cái này làm gì."
Nói tới đây, ông lại căn dặn: "Ngươi... Rất giỏi! Tô Vũ, cố gắng nỗ lực tu luyện, nắm giữ thần văn chiến kỹ, trở thành một vị cường giả chân chính..."
Liễu Văn Ngạn nói dông dài vài câu, cự tuyệt đề nghị của Tô Vũ lần nữa, sau đó chủ động dập máy thông tin.
Liễu Văn Ngạn ngẩn người cả nửa ngày, cuối cùng khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng lắc đầu.
"Cũng là đứa nhỏ trọng tình trọng nghĩa..."
Liễu Văn Ngạn nhắm mắt, trong lòng đang suy nghĩ đến điều gì đó, bên trong biển ý chí có từng điểm sáng lấp lánh, các thần văn cũng lần lượt ngưng hiện.
Giờ phút này, vô số thần văn đang dồn dập vây quanh một điểm sáng.
"Thật sự... sẽ có ngày thành công tựu hình sao?"
Liễu Văn Ngạn thì thào một tiếng, lại thở dài thườn thượt.
Năm mươi năm!
Năm mươi năm qua, ông vẫn luôn một mực tu bổ, một mực phác họa, một mực uẩn dưỡng, nhưng nó vẫn chưa từng nở rộ, mà ông thì chưa hẳn có thể còn sống đợi đến ngày đó.