Hồng Đàm cười cổ quái, “Kỳ thật Tô Vũ là Lăng Vân ngụy trang, câu trả lời này ngươi vừa lòng chưa? Ngô Gia cũng vậy, nàng là Sơn Hải ngụy trang, vừa lòng không?”
Chu Minh Nhân không nói gì.
Hỏi vậy đáp lại thế nào.
Đổ lỗi cho Tô Vũ… nếu Tô Vũ là Đằng Không còn dễ nói, nhưng đổ lỗi cho Dưỡng Tính, vậy thì không có đạo lý.
Bí cảnh to như vậy, nếu thật sự bị một Dưỡng Tính làm cho hỏng mất thì đúng là chuyện cười.
Hơn nữa Tô Vũ bị thương đã được mang đi.
Hồng Đàm không nhiều lời, nói thẳng: “Chu lão, lúc này đừng gây chuyện với chúng ta, tự giải quyết phiền toái của mình đi! Việc này không trách tất cả mọi người được, muốn trách thì tìm tên hỗn đản nào đó hút ý chí lực lung tung khắp nơi, hút cho khắp nơi toàn là chân không, không thể không tiêu hao ý chí lực duy trì, nếu biết hút nhiều như thế, cho hắn vào làm gì?”
Lời này nói đúng trọng điểm!
Lần này bí cảnh kết thúc sớm không liên quan đến những người khác, chủ yếu là vì tên hỗn đản kia.
Chu Minh Nhân nhẹ thở một hơi, nhìn về phía mấy người Chiêm Hải, Trương Hào, Hạ Hổ Vưu, trầm giọng nói: “Bí cảnh duy trì hai ngày đúng là ngắn hơn mong đợi một ít, danh ngạch của chư vị chúng ta vốn coi như nửa tặng, không tính kiếm lợi nhuận, điểm này hẳn là mọi người minh bạch!”
Tuy bất mãn, nhưng mấy người Chiêm Hải đều gật đầu.
Đơn thần văn nhất hệ vốn làm vì lấy lòng, thu phí không cao.
“Chúng ta sẽ trả lại chư vị toàn bộ điểm công huân!”
Giờ phút này Chu Minh Nhân khôi phục trấn định, bình tĩnh nói: “Không lấy một xu, cơ hội vào bí cảnh lần này tuy rằng liên tục xảy ra vấn đề không mong muốn, nhưng ta tin tưởng mọi người đều có chút thu hoạch, cho dù chịu một ít ảnh hưởng thì chắc cũng không quá lớn, số điểm công huân kia coi như thần văn học viện tặng cho chư vị, mong chư vị thông cảm!”
Ông đã nói là trả hết tiền rồi, những người khác đương nhiên không có ý kiến gì.
Tuy nói kết thúc sớm, nhưng mọi người vẫn thu hoạch không nhỏ.
Ý chí lực đều có tăng trưởng!
Hiện tại còn được miễn phí, rất tốt, kể cả đám Sơn Hải Các lão cũng đều gật đầu, có Các lão cười nói: “Chu lão, việc này… Chúng ta kỳ thật không có ý tứ trách móc gì ngươi, thần văn học viện mở bí cảnh là cơ duyên của mọi người, chỉ là có chút tiếc nuối, Chu lão đừng hiểu lầm.”
Chu Minh Nhân hừ nhẹ một tiếng trong lòng!
Hiểu lầm?
Nếu không trả điểm công huân, những người ở đây nhất định sẽ không dễ tính như vậy, dù sao đã nói là ba ngày, kết quả phải ra sớm.
Cũng may tổn thất không quá lớn.
Số người thu tiền danh ngạch không nhiều lắm, chỉ có mấy người, giá cả không quá cao, tổng cộng chỉ hơn một vạn điểm công huân.
Đã tổn thất đến mức đó, lại tổn thất thêm một vạn điểm công huân thì cũng có thể tiếp nhận.
Hồng Đàm cười tủm tỉm: “Một vạn điểm công huân của học phủ có cần trả lại không, khen thưởng cho năm học viên đứng đầu trước đó?”
Lúc trước học phủ trợ cấp 1 vạn điểm công huân.
Chu Minh Nhân nghiêng đầu nhìn ông một cái, bình thản nói: “Mấy danh ngạch kia vốn không định đưa ra, nếu đã tu luyện hai ngày thì cũng nên thấy đủ, đừng được một tấc lại muốn tiến một thước! Huống chi, chúng ta có nhận lời cho tu luyện mấy ngày sao? Hồng Đàm, ta trả điểm công huân cho những người khác là bởi vì bí cảnh hỏng sớm, tạo thành thương tổn với mọi người, mà không phải bởi vì bí cảnh không có tác dụng!”
Hồng Đàm nhún vai, cười nói: “Vậy quên đi, dù sao phần lớn đều là người nhà các ngươi, bên ta chỉ có một mình Tô Vũ, ngươi không cho thì thôi.”
Chu Minh Nhân không quan tâm, nhìn về phía mọi người nói: “Hiện tại bí cảnh đã đóng cửa, việc này bởi vì chúng ta sai lầm, khiến cho mạnh mẽ đóng cửa sớm, ý chí lực của mọi người cũng đã chịu một ít chấn động, nên trở về củng cố cảnh giới đi!”
Ông nói vậy hiển nhiên là muốn đuổi người.
Mọi người liếc nhau, có Các lão cười nói: “Vậy được, lão Chu, chúng ta đi trước, nhưng ngươi bên này… Vẫn nên sắp xếp lại đi, lần nào cũng là ngươi đứng ra nhận lỗi, không thích hợp đâu!”
Mọi người cũng biết chuyện này không quan hệ đến ông, giờ phút này không nói thêm cái gì, chỉ khuyên vài câu.
Khuyên ông không cần nhận lỗi thay mấy viên cứt chuột nữa!
Một nửa bước Nhật Nguyệt như ông, hiện tại bị những người này liên lụy thành cái dạng gì rồi.
Một đám đều không bớt lo, nếu là bọn họ thì đã sớm giận dữ lôi đình!
Chu Minh Nhân cười cười không nói gì, nhìn mọi người rời đi.
Thấy Hồng Đàm còn không đi, ông lạnh lùng nói: “Hồng Đàm, đợi ta giữ ngươi lại ăn cơm sao?”
Hồng Đàm gật đầu, thoải mái nói: “Ta đi đây, Chu lão chú ý thân thể nhé, đừng quá tức giận, ai! Đồ đệ ta cũng vậy, chẳng đáng tin chút nào, phiền lắm, còn sắp phải đi chiến trường Chư Thiên nữa.”
Cảm khái vài câu, Hồng Đàm lắc lư rời đi.
Chờ ông đi rồi, mấy người Tôn Các lão đều hừ một tiếng!
Âm dương quái khí! Nghe khó chịu mà lại còn không có biện pháp phản bác.
Những người khác đều đi rồi, lúc này có người nhỏ giọng nói: “Chu gia gia, ta không trả tiền, nhưng ta dùng toàn bộ gia sản của ta mua một kiện lễ vật đưa cho Tề gia gia, ta ngại không dám xin lại.”
Đến lúc này, Chu Minh Nhân mới đột nhiên phát hiện còn có người chưa đi.
Nhìn thấy là Kỷ Tiểu Mộng, ông hơi cạn lời.
Kỷ Tiểu Mộng tránh phía sau Chu Bình Thăng, thò đầu ra, thật cẩn thận nói: “Chu gia gia, ngài đừng hiểu lầm, ta không có ý gì khác, nhưng… Ô… Ta thật sự không có tiền…”
Giọng nói của nàng mang theo tiếng nức nở!
Ta tặng lễ vật mới có thể đổi lấy danh ngạch.
Các ngươi trả tiền mà không trả ta.
Ta tặng lễ vật rồi, giờ đòi lại bằng cách nào?
Chu Minh Nhân không còn lời nào để nói, miễn cưỡng cười hỏi: “Tiểu Mộng, lễ vật ngươi đưa lão Tề tốn bao nhiêu?”
“30 điểm công huân.”
Kỷ Tiểu Mộng cẩn thận đáp: “Thật sự, ta còn có biên lai, nếu không ta tìm biên lai…”
“Không cần!”
Chu Minh Nhân xoa đầu nàng: “Bé ngoan, về trước đi, 30 điểm công huân đúng không, trở về ta sẽ nhờ người đưa qua cho ngươi.”
“Cảm ơn Chu gia gia!”
Kỷ Tiểu Mộng vui mừng, “Gia gia thật tốt, cái kia… Không cần nói với Tề gia gia nha, bằng không ông sẽ chê ta keo kiệt.”
“Không đâu!”
Chu Minh Nhân tươi cười, Kỷ Tiểu Mộng vui mừng dị thường, nhảy nhót chạy ra ngoài.
30 điểm công huân.
Chu Minh Nhân bất đắc dĩ, nữ nhi của Kỷ Hồng này không biết là thật sự thiên chân hay là giả vờ, ông còn tưởng người ta muốn chơi vố lớn, kết quả lại không phải.
Chờ người khác đều đi rồi, chỉ còn người một nhà, người ta mở miệng đòi 30 điểm công huân.
Giữ mặt mũi cho ngươi, tiền cũng không đòi nhiều, ông có thể nói cái gì?
Có thể sử dụng 30 điểm công huân giải quyết cái phiền toái ấy, Chu Minh Nhân còn phải cảm tạ nữ nhi Kỷ Hồng không phải hạng người lòng tham không đáy.
......
Đến lúc này, người ngoài đều đã rời đi.
Chỉ còn lại Hạ Ngọc Văn.
Chu Minh Nhân nhìn thoáng qua Hạ Ngọc Văn, cười nói: “Ngọc Văn, chuyện lần này không ảnh hưởng lớn đến ngươi chứ?”
Hạ Ngọc Văn khẽ gật đầu, bình tĩnh nói: “Ảnh hưởng không quá lớn, Chu viện trưởng, tuy rằng việc này không quan hệ đến ta, nhưng ta vẫn phải nhiều lời một câu, đừng để vài kẻ nào đó xem chuyện cười.”
Chu Minh Nhân cười nói: “Đương nhiên!”
“Ta đây cáo từ!”
Hạ Ngọc Văn bình tĩnh cất bước rời đi.
Phía sau, Chu Hạo nhanh chóng đuổi kịp.
Đợi đến khi bọn họ đi rồi, trong đại điện chỉ còn lại người của đơn thần văn hệ.
Sắc mặt Chu Minh Nhân bình tĩnh nhìn về phía mọi người, đặc biệt là Chu Bình Thăng, sau một lúc lâu ông mới nói: “Ai ở trong bí cảnh chạy loạn khắp nơi, hút ý chí lực lung tung?”
Không ai hé răng.
Chu Minh Nhân chờ đợi một lát, nhìn về phía Hồ Văn Thăng, “Văn Thăng, là ngươi ư?”
Hồ Văn Thăng lắc đầu, “Sư phụ, sau khi ta đi vào thì vẫn luôn tu luyện, chỉ chuyển vị trí một lần sau khi Hồng Đàm tiếp nhận, tới khu vực có ý chí lực nồng đậm nhất.”
Chu Minh Nhân nhìn về phía Chu Bình Thăng, “Bình Thăng, ngươi thì sao?”