Cho nên Ma tộc mới dám xâm chiếm!
Chúng ta không phải là Nhân tộc các ngươi, hơn ba trăm năm trước bỗng nhiên xuất hiện nhiều vô địch như vậy, xâm lấn các đại chủng tộc, bọn chúng suýt nữa bị đánh cho hồ đồ.
Hầu thự trưởng mỉm cười, mở miệng giải thích: “Ở chiến trường Chư Thiên, chủng tộc có vô địch đều có thể xưng quốc độc lập, cho dù cường tộc như Thần Ma hay Nhân tộc thì đều có không ít vô địch, nhưng xâm lấn một giới khác, lực áp chế cường đại, đều bị áp xuống thấp hơn phe đối địch một cấp bậc.”
“Vô địch tiến vào cũng bị áp chế thành Nhật Nguyệt, người ta có một vị vô địch tọa trấn, ngươi ít nhất phải cho 10 vị vô địch đi tấn công, bọn họ bị áp chế thành Nhật Nguyệt, khi ấy vây công người ta thì mới có hy vọng đánh bại, mà vậy thì không đáng giá, tổn thất quá lớn.”
Cho nên, chủng tộc có vô địch đều là cường tộc.
Thực lực người ta không bằng ngươi, rút lui về bổn giới, ngươi trả cái giá gấp 10 lần mới thành công chiếm đóng, vậy thì không có lời.
“Vậy Nhân tộc thì sao?”
Tô Vũ nhíu mày: “Nhân tộc có nhiều vô địch như vậy, dù không có lực áp chế thì đối phương cũng gặp tổn thất lớn khi tới đây, vì sao bọn chúng lại cứ phải nhìn chằm chằm vào Nhân tộc làm gì?”
“Cái này có khả năng liên quan đến một vài lời đồn Thượng Cổ, mặt khác, một vài di tích và một ít truyền thừa của Nhân cảnh cũng là thứ khiến các đại chủng tộc mơ ước.”
Hầu thự trưởng giải thích: “Di tích dùng một lần có thể khiến hơn mười vị vô địch ra đời, nếu là ngươi thì ngươi có mong muốn chiếm lấy không?”
“Không.”
“…”
Hầu thự trưởng cạn lời, không biết nói chuyện thì đừng nói.
“Di tích Nhân cảnh chắc chắn chưa bị khai phá hết, có vài di tích cường đại có khả năng đến nay cũng chưa bị phát hiện, chỉ bằng điểm này, cường giả vạn tộc không mơ ước là không thể nào, hơn nữa Nhân cảnh không có lực hạn chế, có thể toàn lực phát huy, tiến công Nhân cảnh là chuyện hiển nhiên.”
“Mặt khác, nghe nói Nhân cảnh còn có một vài đồ vật đặc thù có lực dụ hoặc không nhỏ đối với cường tộc như Thần Ma, cho nên mấy năm nay bọn chúng đều nhìn chằm chằm chúng ta.”
Tô Vũ gật đầu, ngẫm nghĩ một lát rồi lại hỏi: “Ta vẫn luôn tò mò một sự kiện, thự trưởng, Nhân tộc chúng ta đến đại giới khác thì có gặp phải lực áp chế không?”
Những tộc khác đến Nhân cảnh thì không bị, vậy Nhân tộc đến giới khác thì sao?
“Đây cũng là một nguyên nhân khiến Nhân tộc bị công kích, bởi vì không có.”
Hầu thự trưởng cười khổ: “Nhân tộc đặc thù, Nhân cảnh cũng đặc thù, cho nên đây là nguyên nhân quan trọng khiến các chủng tộc khác kiêng kị chúng ta, áp chế chúng ta, cường giả Nhân cảnh tiến vào biên giới khác không bị áp chế, không áp được Nhân tộc, vậy chẳng phải là Nhân tộc sẽ xưng bá chư thiên hay sao?”
Hầu thự trưởng lắc đầu, y thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: “Nhân tộc yêu thích hòa bình, sẽ không dễ dàng tiến công các đại tộc khác, hà tất phải làm vậy!”
Bầu không khí nhất thời chìm trong im lặng.
Cuối cùng thì Tô Vũ đã hiểu vì sao Thần Ma chủng tộc có thể mượn sức rất nhiều minh hữu.
Má nó!
Vô địch Nhân tộc vào đại giới khác vẫn là vô địch, vậy đám Bách cường chủng tộc có thể không lo lắng sao?
Chắc chắn phải lo!
Thần Ma đánh tới, 1 đối 10, Thần Ma bọn chúng không dám.
Nhân tộc tới, một chọi một cũng được!
Vậy có thể để yên, không diệt Nhân tộc ngươi sao?
Không, chắc chắn là không!
Tô Vũ lại hỏi: “Hiện tại có phải trong Bách cường chủng tộc phần lớn đều là địch nhân của chúng ta hay không?”
“Đúng vậy!”
Hầu thự trưởng trả lời: “Biết sao được, chúng ta cũng không muốn nhưng Nhân tộc trời sinh đặc thù thì có biện pháp gì, chẳng lẽ để Nhân tộc diệt vong ư? Cho nên hiện tại rất nhiều đại phủ đều biểu hiện thành ý hiền lành một chút, tránh khiến kẻ khác cho rằng chúng ta muốn xâm lấn, Đại Hạ phủ đánh lợi hại như vậy, ngươi nói xem, bọn họ có thể không bị nhằm vào sao? Đại phủ có tính công kích quá mạnh đều sẽ bị nhằm vào.”
Mãi đến hôm nay Tô Vũ mới hiểu được Nhân tộc rốt cuộc bị kiêng kị tới cỡ nào.
Khó trách Vạn tộc thường xuyên hợp tác ngăn không cho cường giả Nhân tộc chứng đạo vô địch.
Tất cả đều là vì kiêng kị!
Nhân tộc cũng có minh hữu, nhưng những chủng tộc có vô địch đều không muốn kết minh cùng Nhân tộc, không vì gì khác, chỉ đơn giản là đối với bọn chúng Nhân tộc có đủ lực uy hiếp và lực áp chế, điều này làm các chủng tộc có vô địch lo lắng.
Tuy Thần Ma cường đại, nhưng mấu chốt là chúng dùng 10 vị vô địch đổi lấy một vô địch của kẻ thù, như vậy bọn chúng sẽ không vui.
Nhân tộc thì khác, không cần 10 người, hai vị vô địch tới thôi cũng đủ khiến ngươi gặp phiền toái lớn!
…
Hầu thự trưởng hàn huyên thật lâu cùng Tô Vũ.
Nói về Đại Minh phủ, nói về Nhân cảnh, nói đến chiến trường Chư Thiên, cũng nói tới các đại giới khác.
Y từng đi qua không ít địa phương, kỳ thật Hầu thự trưởng tuổi tác rất lớn, chỉ là dáng vẻ của y trông tương đối trẻ trung mà thôi, thứ gì Đại Minh phủ không nhiều chứ người già thì tuyệt đối không thiếu, không ít cường giả khai phủ cùng Đại Minh Vương đều còn sống tới tận bây giờ.
Đại Hạ phủ thì khác, chinh chiến nhiều năm, cường giả tân sinh không ít.
Cường giả thế hệ trước chết trận cũng rất nhiều.
Đại Minh phủ, Hầu thự trưởng, Ngưu phủ trưởng, và cả một vài Nhật Nguyệt khác, đại bộ phận đều là ra đời từ lúc khai phủ, vài thập niên qua, không có thêm cường giả đỉnh cấp nào khác sản sinh.
Nói dễ nghe thì là nội tình thâm hậu, nói khó nghe thì đã đến thời kỳ không người kế tục.
Kỳ thật Đại Hạ phủ cũng vậy, nhưng cái gọi là thời kỳ không người kế tục của Đại Hạ phủ là chỉ tân sinh, tân sinh chân chính, tỷ như dưới 50 tuổi, mà Đại Minh phủ phải kéo dài thêm 50 năm, dưới trăm tuổi đều tính là cường giả tân sinh.
…
Năm 350 lịch An Bình, đêm cuối cùng, Tô Vũ tán gẫu mà qua, bớt đi không ít nỗi u sầu nhớ nhà.
Năm 351 lịch An Bình, ngày mùng 1 tháng 1.
Hôm nay, Tô Vũ khởi hành tiến đến Thiên Đô phủ.
Mà tin tức về Tô Vũ, về Đại Hạ phủ, về Đơn Đa chi tranh cũng bắt đầu truyền bá khắp dân gian.
“Đại Hạ phủ thật là tàn nhẫn!”
“Ngày hôm qua đã giết một đám cường giả, Sơn Hải cũng chết một đống.”
“Chà chà, Đại Hạ phủ thật nhiều cường giả, giết một đống vẫn còn vô số!”
“Nghe nói Tô Vũ đã tới Đại Minh phủ, gia hỏa này cũng đủ khốc liệt, một phát giết chết nhiều Sơn Hải Nhật Nguyệt như vậy.”
“Nhật Nguyệt là gì?”
Có người không rõ, có lão nhân cười ha hả tám chuyện: “Trên Đằng Không là Lăng Vân, trên Lăng Vân là Sơn Hải, phá Sơn Hải mới tới Nhật Nguyệt, như Nhật Nguyệt treo không trấn áp đương thời, tỷ như Phủ chủ chúng ta chính là cường giả Nhật Nguyệt cảnh!”
Giống Tô Vũ lúc trước, rất nhiều người trẻ tuổi chưa trải việc đời, Nhật Nguyệt là cái gì cũng không rõ.
Đương nhiên, ở Đại Minh phủ vẫn biết rõ Lăng Vân, Sơn Hải, không giống Tô Vũ, Nam Nguyên thật sự quá hẻo lánh, cũng quá yếu ớt.