Ngày 27 tháng 10, Đại Hạ Văn Minh học phủ không ngừng có tin tức tốt.
Chiêm Hải đột phá tiến vào Đằng Không.
Thân thể cùng ý chí lực đồng thời đột phá, ngày đó hắn dùng máu Thần tộc để Trúc Cơ, trong một ngày tiến vào Đằng Không tam trọng!
Đương nhiên đây là cảnh giới thân thể.
Cùng lúc đó, Lưu Hồng nhẹ nhàng đột phá tới Lăng Vân, giống như Hồ Văn Thăng, đơn thần văn nhất hệ có thêm hai vị cường giả Lăng Vân cảnh, vớt vát không ít mặt mũi cho hệ nhà bọn họ.
Hồ Văn Thăng cùng Lưu Hồng đồng thời được trao tặng chức danh sơ cấp nghiên cứu viên.
Mặt khác, thiên tài trợ giáo Ngô Kỳ đã tới chiến trường Chư Thiên, chuẩn bị dùng Sát Đạo đột phá, thăng cấp Lăng Vân.
Vài vị thiên tài năm xưa, hiện giờ trừ Bạch Phong, đều đã đạp lên con đường Lăng Vân.
Mà Bạch Phong vẫn đang trọng thương khiến không ít người tiếc nuối.
Trong mấy vị thiên tài thế hệ kia, nay Bạch Phong thảm nhất.
Hơn nữa anh còn sắp phải tới chiến trường Chư Thiên chịu phạt, tiến vào tiên phong doanh, sinh tử khó liệu.
......
Nhiều ngày liên tiếp, không ai thấy bóng dáng Tô Vũ, nghe đồn là ngày đó bí cảnh phát nổ làm hắn bị trọng thương, biển ý chí rung chuyển.
Chuyện này làm cho không ít người thổn thức!
Tranh đoạt hồi lâu, đánh qua nhiều tràng thi đấu như vậy, kết quả vào bí cảnh lại bị trọng thương, chỉ có thể nói vận mệnh trêu ngươi.
......
Mãi tới khi tháng 11 đến, ngày mùng 1, Tô Vũ mới ra khỏi trung tâm nghiên cứu.
Sắc mặt hắn hơi trắng bệch.
Đó là vẻ tái nhợt khi lâu ngày không thấy ánh mặt trời, nhưng giờ phút này, Tô Vũ thoạt nhìn có vẻ càng thêm nhu nhược.
Ngoài cửa, Ngô Gia lộ vẻ đau lòng, mở miệng hỏi: “Sư đệ, thương thế của ngươi thế nào?”
“Không sao!” Tô Vũ mỉm cười nhìn về phía Ngô Gia, vui vẻ nói: “Chúc mừng sư tỷ!”
Ngô Gia đã tiến vào Vạn Thạch!
Mà nàng cũng chân chính đạt tới Dưỡng Tính đỉnh phong, còn khai 8 cái Thần Khiếu.
Không tồi!
Hoặc có thể nói là rất tốt.
Lúc này, nàng đã có thể chuẩn bị đột phá Đằng Không cảnh.
Bên cạnh, Trần Vĩnh cười nói: “Nàng mới tiến vào Vạn Thạch, đâu cần chúc mừng, mà ngươi thì định khi nào mới tiến vào Vạn Thạch?”
“Sắp rồi.”
Quả thật Tô Vũ chuẩn bị sắp tới nghiên cứu chuyện hợp khiếu, kỳ thật mấy ngày nay hắn cũng vừa tu luyện, vừa tự hỏi chuyện này.
Trong mấy ngày qua, sau khi hắn hấp thu hết ý chí lực tồn trữ, đến bây giờ chỉ mở ra 104 Thần Khiếu, không đạt tới mục tiêu dự định nhưng cũng coi như không tồi.
Hắn không tiếp tục tăng lượng Thần Khiếu lên nữa, phá Vạn Thạch xong lại nói.
“Ừm, nhưng chỉ sợ ngươi hợp khiếu sẽ khó khăn.”
Trần Vĩnh khẽ gật đầu: “Ngươi tu luyện Khai Thiên Đao, ước chừng phải hợp khiếu 16 cái thì mới hoàn mỹ, Gia Gia chỉ tu luyện Chiến Thần Quyết, hợp khiếu 12 cái là có thể tiến vào Vạn Thạch.”
Tô Vũ hỏi: “Sư tỷ, hiện tại ngươi hợp bao nhiêu khiếu rồi?”
Chỉ cần hợp hai khiếu là có thể thăng cấp, Ngô Gia nhanh chóng tiến vào Vạn Thạch cảnh, chỉ sợ hợp khiếu không nhiều lắm.
Ngô Gia cười hì hì đáp: “Hợp 10 khiếu, kỳ thật trước đó ta đã hợp 7 khiếu, thời gian vừa rồi hợp khiếu thêm mấy cái, vừa đến 10 cái ta liền trực tiếp thăng cấp, như vậy có thể tính là Vạn Thạch chân chính!”
Hợp khiếu 10 cái đã được tính là Vạn Thạch chân chính.
Trần Vĩnh bất đắc dĩ: “Ta bảo nàng hợp 12 khiếu rồi hẵng tiến vào Vạn Thạch mà nàng không nghe, nói ngươi đã là Thiên Quân cửu trọng, nàng cũng vậy thì quá mất mặt, cứ cố chấp muốn vào. Thôi, hậu kỳ thử hợp thêm khiếu đi, nhưng độ khó khăn sẽ gia tăng một ít.”
Sau khi tiến vào Vạn Thạch vẫn có thể tiếp tục hợp khiếu.
Có thể tiếp tục hợp khiếu huyệt chưa kịp hợp khiếu lúc trước, nhưng lực bài xích sẽ lớn hơn, khó khăn sẽ gia tăng!
Ngô Gia hợp 10 khiếu, sau này hai khiếu còn lại muốn hợp lại sẽ khó hơn trước nhiều.
Ngô Gia không thèm để ý, cười hì hì nói: “10 khiếu đã rất lợi hại rồi mà, sư phụ, dù ta đến Chiến Tranh học phủ thì cũng là thiên tài thân thể đạo chân chính, sư phụ yêu cầu quá cao.”
“Ngươi thật là!”
Trần Vĩnh dở khóc dở cười với đồ đệ nhà mình, không nói thêm nữa.
Đúng là đã đủ rồi.
Nếu tiếp tục ngăn cản nàng, nha đầu này sẽ chịu quá nhiều đả kích, giờ tiến vào Vạn Thạch cũng tốt, có thể chuyên tâm tu luyện ý chí lực.
“Sư phụ, ta rất lợi hại, ý chí lực của ta sắp đầy rồi, phác hoạ thêm hai thần văn là ta sẽ thăng cấp”
Thăng cấp Đằng Không!
Ngô Gia tính toán một chút: “Nhiều nhất là đầu năm sau, nhập học chưa đến ba năm ta lại có thể thăng cấp Đằng Không, sư phụ, ta còn nhanh hơn cả sư thúc.”
Trần Vĩnh dở khóc dở cười: “Sư thúc ngươi phác hoạ nhiều thần văn hơn ngươi, nắm giữ cũng nhiều tri thức hơn ngươi, trên thực tế khi đó cuộc sống khó khăn, sư thúc ngươi không có cơ hội như ngươi bây giờ.”
Y không nhiều lời, cảm khái một tiếng, nhìn về phía Tô Vũ nói: “Đi thôi, đi tiễn sư phụ ngươi.”
Hôm nay bọn họ sẽ đi đưa tiễn.
Bạch Phong phải đi đến chiến trường Chư Thiên!
Tô Vũ hơi ảm đạm, nhưng rất nhanh lại mau chóng khôi phục bình thường, cười bảo: “Vậy chúng ta đi tiễn sư phụ thôi.”
Mấy người cùng nhau đi ra ngoài.
......
Vừa đi đến cửa học phủ, ở đó cũng có một đám người đưa tiễn.
Không phải ai xa lạ, người đó là Trịnh Ngọc Minh.
Giờ phút này thân thể Trịnh Ngọc Minh đã khôi phục, nhưng sắc mặt vẫn còn trắng bệch.
Phía sau vài vị hộ vệ quân đi theo.
Những người này sẽ hộ tống bọn họ đi chiến trường Chư Thiên, hoặc là nói… Áp giải!
Phòng ngừa đám người bọn họ nửa đường trốn chạy, gia nhập Vạn Tộc Giáo.
Chu Minh Nhân tự mình tiễn tới cửa, đứng ở bên cạnh, không nói gì.
Vài học sinh của Trịnh Ngọc Minh cũng đều ở đây.
Có người thấy nhóm Tô Vũ, đặc biệt là khi nhìn thấy Tô Vũ, sắc mặt bọn họ đều khó coi, Trịnh Ngọc Minh bị thương, bị phạt đi chiến trường Chư Thiên, đều là vì Tô Vũ.
Bọn họ hận không thể giết chết hắn.
Tô Vũ bình tĩnh, không nói lời nào, cất bước đi thẳng đến bên kia.
Bọn họ hận, còn mình thì sao?
Bạch Phong, Liễu Văn Ngạn, một là đạo sư vỡ lòng, một là ân thụ nghiệp, cả hai đều bị phạt đi chiến trường Chư Thiên, nhiệm vụ của bọn họ càng khó hơn, một đền mười!
Bạch Phong phải giết 10 vị Lăng Vân đền tội. Còn Liễu Văn Ngạn, trừ khi ông tiến vào Nhật Nguyệt, nếu không gần như đừng nghĩ trở lại.
Nếu dựa theo quy củ Đại Hạ phủ, phải giết 20 Sơn Hải.
Hoặc là hai vị Nhật Nguyệt cảnh!
Nói đơn giản, hiện giờ Liễu Văn Ngạn chỉ là Đằng Không cảnh, phải giết như thế nào?
Hoàng Khải Phong cũng ở đây, gã nhìn về phía Tô Vũ, ánh mắt ẩn giấu âm u.
Tô Vũ!
Sắc mặt Trịnh Ngọc Minh như thường, ông nhìn về phía nhóm Tô Vũ, mỉm cười, bỗng nhiên nói: “Tô Vũ, ngày đó ta không định giết ngươi, hiểu lầm mà thôi, hy vọng hôm nay có thể cởi bỏ hiểu lầm này.”
Trịnh Ngọc Minh khẽ cười: “Đơn - Đa chi tranh kéo dài nhiều năm nhưng vẫn trong phạm vi khống chế, không xảy xa chuyện giết lẫn nhau, đến gần đây lại tử thương không ngừng. Sư phụ ta muốn vì ta mà đào mộ lấy thần văn của Trương Nhược Lăng tiền bối. Ta cũng không cảm kích, lão sư của ta vốn không có ý này, tất cả chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi!”
Tô Vũ không nói gì.
Trịnh Ngọc Minh cũng không thèm để ý, ông nhìn về phía Trần Vĩnh, cười nói: “Trần Quán trưởng hẳn là minh bạch, có một số việc chúng ta đều chỉ là quân cờ, haizz, có người động, chúng ta phải động, không thể không theo.”
Trần Vĩnh bình tĩnh đáp: “Trịnh Các lão nói đúng!”
“Các ngươi muốn tiễn hai người Bạch Phong đi ư?”
Trịnh Ngọc Minh không nhiều lời, cười nói: “Đi thôi, mọi người đều là quân cờ, vận mệnh chúng ta không do chính chúng ta nắm giữ.”
Trần Vĩnh im lặng mang theo Tô Vũ và Ngô Gia lướt qua bọn họ, cất bước rời đi.
Chờ bọn họ đi rồi, bên cạnh Trịnh Ngọc Minh có người thấp giọng nói: “Lão sư, hà tất phải nói chuyện ngày đó với bọn họ?”
Trịnh Ngọc Minh thở dài, “Chỉ là có điểm đồng cảm...”
Dứt lời, ông nhìn thoáng qua lão sư của mình, lại nhìn Tu Tâm Các cao ngất trong mây.
Ông cười nhạt, có chút bất đắc dĩ, có chút tự giễu.
Vạn Thiên Thánh… Học phủ này, chung quy vẫn do Vạn Thiên Thánh định đoạt.
Mà Đại Hạ phủ này, chung quy vẫn là Đại Hạ phủ của Hạ gia.