Trong mắt Thiên Đạc lóe lên ý lạnh, gã đạm mạc nói: "Ngươi nói có lý, ta không muốn đối địch với ai, mặc kệ ngươi có phải Thôi Lãng hay không, ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi, đừng nhúng tay linh tinh, bằng không... Ngươi chắc chắn phải chết!"
"Ha!"
Tô Vũ không cho là đúng, "Đừng nói lời uy hiếp, vừa nhìn liền biết là gia hỏa chưa trải đời, giết người ở đây đều không chú trọng chuyện này, uy hiếp một ai đó rằng hắn chắc chắn phải chết đều chỉ là chuyện tiếu lâm. Nếu thật sự có thể giết, ta liền một đao giết ngươi... Chỉ đơn giản như vậy!"
Thiên Đạc quét mắt nhìn hắn một cái, sau đó gã nhìn chung quanh, quả như Tô Vũ nói người che giấu tung tích không chỉ một hai kẻ, nếu thật sự muốn tra xét Tô Vũ thì những người khác làm sao bây giờ?
Mục đích của gã là vì Hoàng Đằng, không phải là vì đắc tội với nhiều người.
Cân nhắc đến điểm này, Thiên Đạc dù cho hoài nghi hắn có thể là nhân tộc nhưng bây giờ gã cũng không lên tiếng nữa, tại Chư Thiên chiến trường, khi cần giả ngu thì cũng phải làm, không thể vì nhỏ mà mất lớn.
Tô Vũ thầm mắng một tiếng trong lòng, rất nhanh, hắn nhìn về phía Hồng Khải còn đang nhìn mình chằm chằm, lạnh nhạt nói: "Huyền Khải nhất tộc thật to gan! Hãy đợi đấy! Đừng tưởng rằng dính vào Thần tộc thì xong, kể cả Thần tộc An Mân Thiên, chớ quá mức hung hăng càn quấy, vạn giới cũng không phải lấy Thần Ma vi tôn, cẩn thận thật sự trêu chọc phải cường giả Cổ tộc, họ sẽ diệt cả nhà ngươi!"
Khẩu khí thật lớn!
An Mân Thiên cau mày, Cổ tộc ư?
Hôm nay, không khí này có chút cổ quái.
Từng tên điên lần lượt xuất hiện, ai ai cũng khẩu khí không nhỏ, gia hỏa mặc áo bào đen che mặt kia thoạt nhìn không quá mạnh, lúc này thế mà còn dám uy hiếp y.
Bên cạnh, Hồng Khải truyền âm nói: "An huynh, không bằng ta đi dò xét thử? Nếu thật sự là nhân tộc Thôi Lãng thì kính mời An huynh ra tay giúp ta bắt lấy hắn!"
Gã cũng lười nói thêm cái gì, cũng không có hi vọng An Mân Thiên thể hiện điều gì.
Gã đã chuẩn bị tự mình đi dò xét một thoáng!
Nếu như đó là Thôi Lãng, thừa dịp hiện tại gã sẽ chém chết hắn!
Một khi đối phương thật sự là Thôi Lãng, An Mân Thiên sẽ ra tay, bao gồm cả đám Ma tộc đều sẽ ra tay.
Ánh mắt An Mân Thiên khẽ động, truyền âm dặn dò: "Được, cẩn thận một chút, nếu không phải Thôi Lãng mà là gia hỏa Cổ tộc, ngươi thăm dò xong liền rời đi!"
"Hiểu rõ!"
Hồng Khải lên tiếng, trong lòng gã cũng đang hoài nghi, đây thật sự không phải Thôi Lãng ư?
Nhưng gã cảm giác rất giống!
Không quan tâm có phải hay không, thử một lần đã lại nói.
...
Mà lúc này Tô Vũ rất muốn chửi thề, hắn hết sức phiền muộn, ẩn giấu kiểu gì cũng không được, giả dạng ai cũng có thể bị phát hiện, đơn giản là không có thiên lý.
Thần văn chữ "Kiếp" lại lần nữa nhảy lên.
Tô Vũ thầm mắng một tiếng!
Đây là không chịu bỏ qua à?
Dư quang của hắn nhìn về phía bên kia, Hồng Khải hình như có chút kích động.
Tô Vũ nhìn hẻm núi lớn trước mắt, điên loạn mắng người, ngươi quả là muốn chết!
"Cục lông nhỏ, đợi chút nữa ta nhảy xuống, trong nháy mắt ngươi hãy đánh vào biển ý chí của gã, lão tử phải giết chết tên đó!"
Khinh người quá đáng!
Ta vốn chẳng muốn để ý đến ngươi, chỉ đang chuẩn bị đối phó Thần Ma, ngươi chỉ là gia hỏa Huyền Khải nhất tộc bé xíu, vừa trốn qua một kiếp trong tay ta mà không biết trân quý!
Đao khí của Khai Thiên đao!
Tô Vũ phán đoán một thoáng, cái này không có tổn thương gì với mình, có lẽ hắn còn có thể mượn lực, bất quá bây giờ thì không thể, miễn cho bị người khác hoài nghi, Thôi Lãng không thể biết Khai Thiên đao được.
"Ngươi tới đi!"
Tô Vũ nghiến răng nghiến lợi, nếu tên cháu trai này dám đến, chỉ cần không phải An Mân Thiên tự mình ra tay thì lão tử tung một búa kết liễu ngươi!
Trong đầu hắn thần văn hội tụ, toàn bộ dung nhập vào Khoách Thần chùy.
Đa thần văn chiến kỹ hình thành!
Thần văn chữ “Âm” làm ra một chút che lấp, miễn cho bị người khác nhìn ra đây là đa thần văn chiến kỹ.
Dương Khiếu nửa mở!
Đánh không chết người khác chẳng lẽ ta còn không thể đánh chết ngươi?
Ngươi dám đến thử xem!
Về vấn đề nguy hiểm... Hoàng Đằng còn vô sự kia kìa, Tô Vũ cũng không quá sợ hãi, thủ đoạn của ta chẳng lẽ còn không bằng Hoàng Đằng sao?
Nhảy xuống rồi trốn đi, tùy tiện ẩn nấp một chút, đối phương cũng khó có thể phát hiện mình.
"Nếu giết gã thì khả năng là sẽ có thiên địa ban thưởng, còn là không ít nữa, nếu là thứ như Thiên Nguyên khí thì miễn đi, từ bỏ! Nếu là những vật khác thì ta sẽ không chậm trễ quá nhiều thời gian, cầm lấy bèn chạy!"
Tô Vũ đã tính toán xong, chữ "Kiếp" vẫn đang nhảy lên, càng ngày càng lợi hại.
Thần văn này cảm giác về nguy hiểm rất mạnh.
Có đôi khi nó không khác lắm với dự cảm của Nhật Nguyệt, có người muốn ra tay với mình, có hơi cảm ứng về nguy hiểm thì nó sẽ lập tức nhảy lên.
Chữ "Kiếp" thoạt nhìn không có tác dụng gì, trên thực tế lại trợ giúp Tô Vũ rất lớn.
Mấy lần hắn chạy trốn thành công đều là bởi vì viên thần văn này báo nguy trước, còn đáng tin hơn cả ngọc cảm ứng.
Tô Vũ đã làm xong hết thảy chuẩn bị!
Hắn hết sức căm tức tên Hồng Khải kia.
Mẹ nó, ngày đầu tiên đến liền muốn giết ngươi.
Về phần bại lộ thực lực ở đây... Sợ cái gì, đó là do Thôi Lãng làm, đâu phải Tô Vũ hắn.
Thế này thì mới kích thích!
...
Nơi xa, trường thương của Hồng Khải bất tri bất giác xuất hiện.
Gã nhìn chằm chằm bên kia một hồi, người áo đen kia giống như đang quan sát hẻm núi lớn, lá gan thật sự rất lớn, vừa đắc tội Thần Ma nhưng lại không hề lo lắng.
"Cổ tộc?"
"Phải toàn lực ứng phó sao?"
"Hay là thăm dò trước một thoáng?"
Hồng Khải do dự một chút, nếu dốc toàn lực ứng phó, nhất kích thủ tiêu đối phương, đối phương lại không phải Thôi Lãng, mà là đệ tử Cổ tộc nào đó... Vậy mình liền gặp phiền phức lớn rồi.
"Vậy trước tiên thăm dò một thoáng?"
Hồng Khải có quyết định, mang theo tâm tư thăm dò, gã chậm rãi rút ngắn khoảng cách với Tô Vũ.
Mà Tô Vũ lúc này còn đang ném đá xuống khe núi thử thăm dò xem đao khí mạnh hay yếu, giống như căn bản không sợ người ta đánh lén mình.
Đúng vào lúc này, hư không bất chợt dao động một chút.
Hồng Khải bộc phát tốc độ!
Một cây trường thương mang theo sát khí cực kỳ cường hãn, một thương đâm về phía sau lưng Tô Vũ!
"Hồng Khải ra tay rồi!"
"Đã sớm đoán được!"
"Tên kia quá ngu, thực lực gì mà cũng dám khiêu khích cường giả..."
Tiếng nghị luận trong nháy mắt vang lên, vừa rồi Tô Vũ ồn ào xong, những người xung quanh liền đoán Hồng Khải rất có thể sẽ ra tay. Đều là thiên tài, ai mà không phải là kẻ kiệt ngạo bất tuân, bị ngươi như thế khiêu khích, có phải Thôi Lãng hay không thì khẳng định phải thăm dò một thoáng.
Cũng là tên áo bào đen này quá đần, cảm thấy sẽ không ai dám ra tay với hắn.
Đừng nói ngươi, dù là Thần Ma đơn độc như thế cũng sẽ bị giết.
Nương theo tiếng truyền âm bàn tán sôi nổi của mọi người, Tô Vũ đột nhiên quay đầu, giống như có chút kinh sợ, quát: "Ngươi dám!"
Hồng Khải đâu còn quản hắn hô cái gì!
Ngươi rốt cuộc có phải Thôi Lãng hay không, rất nhanh liền biết.
"Hèn mạt..."
Tô Vũ lại mắng to một tiếng, giống như có chút ngoài ý muốn, sau một khắc, đột nhiên hắn nhảy vào hẻm núi, cả giận mắng: "Ngươi chờ đó!"
Ông!
Trường thương đâm vào phía hắn, Hồng Khải thoáng sững người, tiến vào Thiên Đoạn cốc rồi ư?
Đây là không địch nổi hay là không muốn bị bại lộ?
Không quan tâm là ý gì, đằng nào gã cũng đã ra tay rồi, đâu còn có thời gian lưỡng lự.
Thân ảnh gã đột phá hư không, huyết sắc trên áo giáp càng thêm rõ ràng, sát khí từ trường thương càng nặng, lại lần nữa hung hăng đâm một thương về hướng Tô Vũ đang nhảy xuống!
Bốn phương tám hướng, các cường giả cũng đều đang tập trung quan sát.
Đúng vào lúc này, Tô Vũ gầm lên một tiếng: "Xem Diệt thần chùy của ta!"
Ầm ầm!
Một cây đại chùy hiển hiện!