Ngay cả Ngô Lam hắn đều không để ý, huống chi những người này.
Thời khắc này Tô Vũ đang tràn đầy vui vẻ, làm sao rảnh mà quản ai khác.
"20 điểm công huân, 3 giọt Nguyên Khí dịch, còn có ban thưởng khác của Đại Hạ phủ, chắc sẽ có cả điểm công huân, bên chỗ Văn Minh học phủ nếu lấy được hạng nhất thì còn có công pháp Thiên Quân cảnh nguyên bản..."
Tâm tình Tô Vũ không tệ, hạng nhất của Chiến Tranh học phủ vẫn tính là rất dễ dàng.
Đương nhiên, cái này có liên quan tới việc Nam Nguyên quá nhỏ.
Nhưng mặc kệ thế nào thì hắn cũng đã đứng đầu, chuyện khác cũng không cần so đo.
"Không biết buổi chiều sát hạch bên Văn Minh học phủ có phiền toái như sáng nay hay không..."
Buổi sáng sát hạch có chút phiền phức, Tô Vũ lo lắng buổi chiều còn phải tiếp tục vất vả như thế.
Đúng lúc này, bỗng có tiếng chuông reo lên, báo hiệu thời gian bốn giờ dành cho sát hạch chính thức kết thúc.
Trong học phủ, các học viên lộ ra vẻ mặt uể oải, có vài người thì lại vui vẻ ra mặt, xem ra kiểm tra vẫn rất được.
Tô Vũ không thấy Trần Hạo, bất quá rất nhanh, hắn liền phát hiện ra tung tích của tên kia.
Chính xác là không phải “thấy” được, mà là “nghe” được.
Cái tên ngốc đó đang đứng tại một chỗ trên đài cao, lớn tiếng hô hào: "A Vũ, ta ở đây, ngươi còn ở đó hay không? Nhanh lên đi, ta đã thi xong rồi!"
"..."
Tô Vũ bỗng dưng cảm thấy thật đau đầu, vả lại còn mất mặt. Hắn không quá muốn đi tới, thế nhưng cái tên này còn đang ồn ào kêu to gọi nhỏ ở đằng kia, nếu hắn không đến thì ai biết cậu ta sẽ réo tên mình tới khi nào.
Rất nhanh, Tô Vũ đã kéo được cái tên lắm chuyện ấy xuống!
Trần Hạo mới không thèm để ý mấy thứ lặt vặt như vậy, vui vẻ ra mặt nói: "A Vũ, lần này ta kiểm tra không tồi! Bất quá con ngựa ngươi nói kia thì lớn quá, không phải chỉ lớn một chút thôi đâu, nhưng mọi chuyện cũng đã tốt đẹp rồi!"
"Kém chút nữa nó đã hù ta sợ tè ra quần, cũng may ta còn nhớ lời ngươi nói, đi lên cho tên kia một quyền, con ngựa ấy liền ngoan ngoãn... Ha ha, hiệu quả rất tốt, bất quá giám khảo nhất định đòi trừ ta 10 điểm, nói lần sau ta mà còn dám đánh ngựa đạp mây thì ông ấy sẽ ném ta ra bên ngoài!"
Tô Vũ nhức đầu, "Ông ta không ném ngươi ra bên ngoài ngay tức khắc à?"
"Không có." Trần Hạo cười ha hả nói: "Ta đâu có ngốc, trước khi đánh ta có hỏi rồi, giám khảo cũng đã nói, không sợ chết thì cứ đi mà đánh, thế là ta đánh..."
"...”
Ngươi thật đúng là dám đánh!
Tô Vũ im lặng, ngươi mới chỉ là Khai Nguyên ngũ trọng, không sợ con ngựa kia nổi điên giẫm chết ngươi sao!
"Nói như vậy là ngươi lấy được 40 điểm?"
"Ừm."
"Tốt lắm!" Tô Vũ khẽ gật đầu, "Ba môn Văn hóa có thể qua không?"
"Đại khái có thể qua, nhỉ?"
"Vậy thì đã lấy được 30 điểm, xạ kích ngươi được 40 điểm, thêm điểm 30 điểm, ngự thú thì ngươi cầm chắc 40 điểm, thực chiến thì sao?"
Trần Hạo vui vẻ ra mặt, mau chóng kể lại: "Thực chiến quá đơn giản, chỉ là chém một đao thôi, chém ra dấu vết trên cái mô hình kia liền thêm điểm, ta chém rất sâu, thêm 20 điểm."
"Thực chiến không phải được thêm điểm sao? Ngươi mà mới chỉ thêm 20 điểm?"
Trần Hạo nói nhỏ: "Nói nhảm, cũng không phải cho chúng ta, Khai Nguyên bát trọng trở lên mới có hi vọng được thêm điểm, người như chúng ta cầm một điểm tính một điểm, có thể chém ra 20 điểm đã không tệ lắm rồi. Ta xem Chu Trùng, tên kia chỉ chặt được 10 điểm, hắn cũng đã là Khai Nguyên ngũ trọng, thật rác rưởi!"
Tô Vũ dở khóc dở cười, ngươi và Chu Trùng cũng cùng một trọng đấy.
"Vậy tức là 160 điểm, trước Khai Nguyên ngũ trọng ngươi còn có 90 điểm chưa tính... chỉ cần khoảng 20 - 30 điểm cũng đủ."
"Làm sao thế được, ta phải hơn thế chứ!" Trần Hạo không tin nói: "Sát hạch thính lực của ta 60 điểm, lấy về 50 điểm hẳn sẽ không có vấn đề gì. Phân biệt chất lỏng thì được 30 điểm tặng không, ít nhất thì ta cũng phải có 80 điểm!"
Tô Vũ cảm thấy cái tên này có cần phải tự tin về chính mình như thế không!
Thính lực của ngươi 60 điểm, thật sự có thể lấy về 50 điểm sao?
Hắn hoài nghi, chỉ 30 điểm đã xem như nhiều lắm rồi!
Đương nhiên, bất kể như thế nào, Trần Hạo lần này ắt hẳn sẽ được khoảng chừng trên dưới 200 điểm, bất quá nếu không có thêm điểm thì muốn lên đến 200 điểm chỉ sợ sẽ có chút độ khó.
Tô Vũ thầm than nhẹ, Trần Hạo kỳ thật cũng coi là không tệ, cảnh giới Khai Nguyên ngũ trọng, thực chiến, xạ kích, ngự thú đều kiểm tra vừa đủ, cứ như vậy, không có thêm điểm mà muốn được 200 điểm cũng khó khăn, huống chi là những người khác.
Nam Nguyên bên này hằng năm kiểm tra muốn đạt tới 200 điểm chỉ sợ không nhiều.
Khó trách người của Đại Hạ phủ tới luôn là một bộ xem thường.
Học viên của Đại Hạ phủ thậm chí có người có thể kiểm tra trên 800 điểm, mọi người chênh lệch quá xa.
Khai Nguyên ngũ trọng có điểm cơ sở là 90 điểm, Trần Hạo không nhất định có thể lấy trọn, khó trách trước kia Khai Nguyên ngũ trọng vẫn có thể bị đánh rớt.
"Trước tiên cứ trở về rồi hãy nói, tay ta còn bị thương, buổi chiều khảo thí không thể chậm trễ..."
Trần Hạo một mặt đồng tình nhìn Tô Vũ, "Buổi chiều ta không cần thi, cha ta bảo ta ngày mai đi tham gia sát hạch bên Nội Vụ học phủ, nhưng ta cũng lười đi, dù sao ta khẳng định thi được, ta đã tính thử rồi, tối thiểu ta cũng phải được từ 240 điểm trở lên!"
Khóe miệng Tô Vũ co giật, ngươi đó là tự tính tối thiểu kiểm tra được 80 điểm, nhưng kiểm tra thực tế sẽ được bao nhiêu, trong lòng ngươi không có điểm số sao?
Thính lực mà ngươi bị 0 điểm, ngươi cứ chờ mà khóc đi!
"Đúng rồi, A Vũ, ngươi đại khái sẽ thi được bao nhiêu điểm?"
"Không nhiều."
"Có đến 300 điểm không?"
"Ngươi tính toán không tốt, ta cảm thấy ngươi nên mời thầy giáo dạy kèm tại gia về mà học nhiều vào!" Tô Vũ không thèm để ý đến cậu ta nữa.
"Rốt cuộc là bao nhiêu điểm a?"
"Không nhiều, hơn 600 điểm, tiếc là không được phân chia ra, bằng không có khả năng kiểm tra vào ba bên Chiến Tranh học phủ rồi."
"..." Trần Hạo cảm thấy mình đáng lẽ không nên hỏi, mình thật là ngốc!
Hơn 600 điểm... Còn là người sao?
Cùng là con người với nhau sao có thể kiểm tra được cao đến như vậy?
Lừa đảo!
Cậu không tin!
"A Vũ, hơn 600 điểm cũng không có tác dụng gì, tất cả mọi người đều vào được học phủ, đến học phủ rồi thì đều như nhau, ngươi kiểm tra cao như vậy chỉ tổ phí phạm."
Tô Vũ cắm đầu bước đi, vừa đi vừa nói: "Đúng, phí phạm, cũng chỉ là được ban thưởng thêm mấy chục điểm công huân, mấy giọt Nguyên Khí dịch. Đến học phủ rồi thì bọn họ nói sẽ tặng tiếp cho ta điểm công huân, hiện tại đại khái có thể cho 200 điểm thậm chí còn nhiều hơn nữa, cũng không tính là cái gì."
Trần Hạo không nói gì nữa, cúi đầu cắm mặt bước đi, cảm thấy rất muốn đánh người.
Cậu quyết định, tối thiểu ba ngày không để ý tới Tô Vũ!
Không nói với hắn một câu nào!
Hắn luôn đả kích chính mình!
Kết quả hai phút đồng hồ sau, Trần Hạo liền mở miệng: "A Vũ, ta đói quá, hôm nay không tới nhà ngươi, ta muốn về nhà ăn cơm, ngươi đi không?"
"Không đi."
"Hay là có muốn đi ăn ngoài không, ngươi mời khách được không? Ngươi kiếm nhiều tiền như vậy cơ mà..."
"Không có tiền, nhà ngươi không phải bán một phòng nhỏ sao? Tiền tiêu vặt của ngươi lại nhiều, mau mời ta ăn cơm đi, bằng không ta nói cho cha ngươi biết lần khảo hạch này không thu phí, ngươi lừa ông ấy lấy 1000 khối tiền!"
Trần Hạo nhăn mặt: "Xong lâu rồi, cha ta biết không cần tiền rồi, ta đã bị ông ấy đánh cho một trận, 1000 khối tiền kia xem như tiền thuốc men của ta, ta không có lừa gạt tiền!"
Tô Vũ gật đầu, hắn đã quên mất vụ này, "Vậy ngươi mời khách, xem như chúc mừng ngươi lần này thi đậu Chiến Tranh học phủ!"
"Cái kia... Được thôi!"
Trần Hạo cảm thấy cũng nên chúc mừng một phen, cậu mà thi đậu Chiến Tranh học phủ thì thực sự quá lợi hại!
Tô Vũ thở dài, thằng ngốc này đến Đại Hạ phủ cũng không biết có thể bị người ta lừa bán mất hay không nữa.
Bất quá xác suất không lớn, người khác lừa Trần Hạo, Trần Hạo đại khái sẽ đánh cho kẻ kia một trận no đòn.
"Văn Minh học phủ..."
Tô Vũ thì thầm một câu, tối thượng đẳng!
Ngô Lam nói nàng có thể thi đậu thượng đẳng, còn hắn thì sao?
Nếu bại bởi nữ nhân như nàng ta thì thật sự có chút mất mặt!
"Được rồi, đến lúc đó lại nói."
Tô Vũ không suy nghĩ tiếp, thua cũng không có gì, hắn còn chưa tới mức nhỏ nhen như vậy, hắn sẽ không chấp nhặt với nữ nhân, cùng lắm thì đến học phủ tìm một cơ hội chỉnh nàng mấy lần, nữ nhân kia trông có vẻ rất ngốc, rất dễ bị lừa.