Mục lục
Vạn Tộc Chi Kiếp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Vũ nhìn về phía Trần đại sư, cười bảo: “Bái kiến Thiên Đúc vương chỉ là một việc, ta còn muốn bái kiến Đại Minh Vương, nếu ta thăng cấp, kỳ thật mục đích chủ yếu tới chiến trường Chư Thiên của ta là muốn gặp Đại Minh Vương đại nhân.”

Hắn lộ vẻ bất đắc dĩ nói: “Ta... Ta phải nhờ Đại Minh Vương cảnh cáo vị kia một chút, để ta ra ngoài thoải mái, có thể tự do đi lại, bằng không ta sẽ lo lắng mãi mất, ta mà đến Đại Đường phủ, bị người Đại Đường phủ bắt được, bị ép bái đường thành thân cùng con cọp mẹ kia thì hỏng.”

“Ta vốn không chắc lắm, nhưng tới Đúc Binh sư Địa giai rồi, Đại Minh vương hẳn là sẽ gặp ta! Ta phải thuyết phục ngài, tốt nhất là gặp được Đại Đường vương, nhờ ngài giúp ta một chút.”

“...”

Vẻ mặt mọi người ngây dại.

Má!

Ngươi không tình nguyện dữ vậy sao?

Cháu gái của Nhật Nguyệt cửu trọng có kém như vậy à?

Ngươi đòi đi ra Chư Thiên chiến trường hóa ra là vì tìm vô địch để cảnh cáo Trình Mặc?

Thôi Lãng, ngươi thật giỏi!

Tô Vũ thấy bọn họ dại ra liền bất đắc dĩ nói: “Chư vị đừng nhìn ta như thế, không phải là ta không biết điều, nhưng ta còn trẻ, mới 35 tuổi, đời còn dài, ta đáng bị giam cầm sớm như thế sao? Ta không muốn! Dù có thành thân thì ít nhất cũng phải 50 tuổi mới được! Giờ ta phải chạy đây, bằng không Trình thự trưởng mà biết ta sắp thăng cấp Địa giai sẽ lập tức đến bắt ta, chư vị, tin tức ta muốn thăng cấp không thể truyền tới Đại Đường phủ, ít nhất chờ ta tới chiến trường Chư Thiên rồi hẵng nói.”

Mọi người thấy bộ dáng hoảng sợ của hắn thì hoàn toàn cạn lời!

Trương Hách cũng cảm thấy nhẹ nhõm, vội đáp: “Không thành vấn đề, vậy Trương mỗ sẽ hộ tống Thôi đại sư đi ra Chư Thiên, nhưng nếu nửa đường gặp Trình lão, cái này... Ta không địch lại ông ấy.”

Tô Vũ cắn răng, “Ngươi làm phiền ta thăng cấp, dù không địch lại thì cũng phải giúp ta ngăn cản! Bằng không Trương tướng quân cảm thấy việc này dễ dàng bỏ qua như vậy ư? Mấy vạn điểm công huân bõ bèn gì! Ta nhờ Trương tướng quân hộ đạo chẳng lẽ là vì sợ đám tiểu quỷ dọc đường chắc? Ta chỉ sợ Trình thự trưởng tới bắt ta thôi!”

“...”

Lúc này mọi người hoàn toàn minh bạch!

Trương Hách dở khóc dở cười, giờ thì y hiểu ý Thôi Lãng rồi, nhờ y hộ đạo hóa ra là để ngăn cản Trình Mặc.

Trình Mặc sẽ đến sao?

Chỉ cần ông xuất quan và biết tin tức, 100% sẽ đến!

Chính mình có lẽ sẽ gặp phiền phức.

Y mới là Nhật Nguyệt tam trọng, đối phương lại là Nhật Nguyệt cửu trọng, tuy không phải trận chiến sống còn, nhưng dù cản được thì chỉ sợ cũng sẽ bị đối phương đánh một trận, lần này xem ra phải chịu chút đau khổ rồi!

“Thôi đại sư, yêu cầu của ngươi...” Trương Hách chua xót nói: “Thôi được, lần này là ta sai, ta sẽ cố gắng giúp Thôi đại sư ngăn cản Trình lão.”

“Không phải cố gắng, mà là nhất định!”

Tô Vũ không khách khí, “Trương tướng quân, nếu ta bị bắt, ta sẽ nói cho Trình thự trưởng rằng kỳ thật mình không có biện pháp thăng cấp Địa giai là vì ngươi, ngươi là tâm ma của ta, ngươi không chết, ta sẽ không thăng cấp được!”

“...”

Quá độc ác!

Trương Hách run rẩy!

Trình Mặc sẽ giết y sao?

Không đến mức, đối phương không dám, dù sao y cũng là Nhật Nguyệt.

Nhưng hành hung một trận, đánh tới khi Thôi Lãng vừa lòng thì chuyện này rất có khả năng.

Khi đó Đại Kim phủ cũng không thể nói gì, ngươi đánh gãy quá trình tấn cấp của người ta, không đòi mạng ngươi đã là không tồi rồi!

Người còn phải cảm tạ người ta không tính sổ với ngươi!

“Ta sẽ cố gắng hết sức hộ tống Thôi đại sư tiến vào chiến trường Chư Thiên!”

Lúc này Tô Vũ mới cảm thấy mỹ mãn, gật đầu, “Tốt lắm, chỉ cần ngươi đưa ta tới chiến trường Chư Thiên, chuyện hôm nay sẽ kết thúc ở đây! Ta sẽ không chặn hết đường, bằng không sẽ không thể chấm dứt ân oán với Trương tướng quân! Oan gia nên giải không nên kết, lão sư của ta từng nói, ra ngoài chịu thiệt một chút cũng không có việc gì.”

Chịu thiệt?

Trương Hách cảm thấy bất đắc dĩ, y mới là người chịu thiệt đây này.

Hơn nữa hung thủ giết con trai... Nói thật, đến bây giờ Thôi Lãng còn chưa giải trừ hiềm nghi đâu.

Hắn có khả năng là hung thủ, nhưng nếu hắn thật sự là hung thủ thì sao có thể to gan bảo mình hộ tống đến chiến trường Chư Thiên như vậy, lẽ ra hắn phải ước gì cách mình thật xa mới đúng.

Giờ khắc này, Trương Hách chưa chắc chắn điều gì, nhưng đã bớt nghi ngờ Thôi Lãng.

Y không nhắc lại chuyện con trai mình nữa, nhưng Tô Vũ lại chủ động đề cập: “Con trai của Trương tướng quân tên là Trương Hành sao?”

“Đúng vậy.”

Trương Hách chua xót nói: “Ta chỉ có một đứa con trai độc nhất, tuổi tác hơn trăm mới sinh ra hắn. Aiiiz, không ngờ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.”

“Hình như ngày đó Thôi đại sư cũng ở Nam Nguyên thành, không biết Thôi đại sư có nhìn thấy cái gì hay không?”

Y vẫn muốn thử một chút, nhưng Tô Vũ lắc đầu, “Không thấy gì, ta và bạn bè đến quán xoa bóp thư giãn, sau đó mới biết tin, nhưng ta cảm thấy Trương tướng quân vẫn nên giữ hy vọng, có lẽ người còn chưa chết, biết đâu đã vào di tích rồi thì sao. Không chừng tương lai còn có thể trở thành Nhật Nguyệt hay vô địch cũng nên.”

Tô Vũ an ủi: “Chỗ đó rất mơ hồ, ta còn quen Tô Vũ, nếu nói là thiên phú rất mạnh thì cũng không hẳn, kết quả Đan Hùng còn bị đánh bại, ta cảm thấy là nhờ di tích kia thôi, hãy nghĩ tích cực lên!”

“Hi vọng như lời Thôi đại sư nói!”

Trương Hách không ôm hy vọng gì, y đã từng cảm ứng, cảm giác người đã chết.

Còn khả năng tiến vào di tích thì chỉ là tự mình an ủi chính mình.

Thấy vẻ mặt Trương Hách chua xót, Tô Vũ bèn nói: “Không phải là ta cố ý khiến kẻ khác chú ý, có để làm gì đâu, ta ấy mà, không biết gì nhiều, đúc binh cũng chỉ là vì yêu thích, chức nghiệp chủ yếu là... Ha ha, các ngươi biết mà.”

Tô Vũ cười híp mắt, “Trương tướng quân chỉ có một đứa con trai độc nhất, ta cảm thấy không phải là không muốn sinh thêm, mà là tinh nguyên quá mạnh, không dễ thụ thai. Việc nhỏ thôi, ta biết một môn công pháp thúc giục tinh quyết. Ha ha, ngày xưa ta một đêm đại chiến mấy chục... Khụ khụ, có nữ nhân ở đây, không tiện nói tỉ mỉ, Trương tướng quân học xong, mấy năm nữa con cái đề huề, nhưng có lẽ thực lực sẽ giảm xuống một chút!”

Tô Vũ cười thô bỉ, “Ta còn biết một môn Cố Nguyên quyết, ta hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy nhưng chưa từng có con rơi đều là nhờ hiệu quả của môn công pháp này, đều nhờ vị lão sư hờ không đứng đắn kia dạy ta, lão sư ta còn phong lưu hơn ta nhiều, ngươi xem ông ấy có hậu duệ lưu lạc nào không?”

Tô Vũ cười cổ quái, “Trương tướng quân, nói khó nghe thì nếu người đã không còn, nhân lúc còn sớm hãy sinh nhiều mấy đứa, Nhật Nguyệt sống lâu, tuổi Trương tướng quân lại không lớn, mười mấy năm sau sẽ có thêm một trang hảo hán!”

Trương Hách nghe vậy bất giác thấy động lòng, y nhìn khắp nơi, thấy mọi người đều đang nhìn mình, có chút xấu hổ, nhưng lại nhanh chóng truyền âm cho Thôi Lãng hỏi: “Thôi đại sư nói thật à? Ta là Nhật Nguyệt cảnh, tinh nguyên mạnh mẽ, chỉ sợ là rất khó.”

Tô Vũ không truyền âm, chỉ cười tủm tỉm đáp: “Tin tưởng ta, đừng nói là Nhật Nguyệt, dù là vô địch... Khụ khụ, tuy chưa thử nhưng chắc chắn Nhật Nguyệt cũng được!”

Trương Hách nhẹ nhàng thở ra, bất chấp ánh mắt khác thường của mọi người, y mở miệng nói: “Thôi đại sư, chúng ta có thể trao đổi chi tiết hơn trên đường đi.”

Thôi Lãng nói cũng đúng, nếu con trai chết thật, vậy dù hiện tại tìm giết được hung thủ thì thế nào?

Không bằng nhanh chóng sinh thêm mấy đứa!

Nhưng thực lực y cường đại, không dễ có con, nếu có thể thuận lợi sinh thêm thì quá tốt. Y là Nhật Nguyệt cảnh, còn có thể sống rất lâu.

Đâu chỉ y, giờ khắc này Lưu thành chủ cũng không nhịn được nói: “Thôi đại sư, chúng ta... Cái kia...”

“Yên tâm, không truyền ra ngoài!”

Tô Vũ phì cười, “Đây là tuyệt học, không truyền ra ngoài, sở dĩ truyền cho Trương tướng quân, nói thật thì là vì thương hại mà thôi. Còn nữa, nếu không có thực lực cường đại, tinh nguyên tán đi, thực lực sẽ giảm xuống, không thể truyền lung tung, nếu vị vô địch nào đó cũng muốn học khiến thực lực mà giảm xuống, ta đây sẽ bị các vô địch khác chém chết!”

Tô Vũ cười ha hả, “Thôi, không nói cái này nữa!”

Dứt lời, hắn lấy ra một thanh Huyền binh, ngẫm nghĩ, rồi lại lấy ra thêm một thanh, đều là thứ hắn chế tạo lần này, hắn nhìn về phía Lưu thành chủ, đoạn nói: “Lần này làm phiền thành chủ, ta đã nói là mượn Tĩnh Tâm tuyền thì sẽ báo đáp, hai cái này không tốt lắm, hai thanh đều chỉ là Huyền binh hơn 60 đạo kim văn, hơi kém, tặng cho thành chủ ngài chơi chút thôi.”

“…”

Hai thanh binh khí Huyền giai đỉnh phong, cái này mà kêu không tốt?

Phải biết rằng, dù là thành chủ cũng chỉ dùng Huyền binh.

Kỳ thật phần lớn Sơn Hải đều dùng Huyền binh.

Tới Sơn Hải thất trọng có lẽ sẽ có cơ hội rất lớn kiếm được một thanh Địa binh.

Lần này Lưu thành chủ không làm ra vẻ, khách khí nhận lấy binh khí.

Hào phóng thật! Đúc Binh sư đúng là không tầm thường, phí tổn không quá cao, Huyền giai đỉnh phong đại khái tốn 1000 - 2000 điểm công huân.

Nhưng bán đi thì không chỉ có cái giá như vậy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK