Nói xong, Bạch Phong ngáp dài: "Hạ Ngọc Văn, ngươi không cố gắng tranh chức Phủ chủ của ngươi, đi theo Đơn thần văn nhất hệ làm càn cái gì! Làm ầm ĩ quá thì chức Phủ chủ sẽ là của ngươi à?"
Hạ Ngọc Văn bình tĩnh nói: "Chức Phủ chủ dĩ nhiên là ta muốn tranh! Đơn thần văn nhất hệ, ta hiển nhiên cũng cần lôi kéo! Ta có thể cho ngươi cơ hội, ngươi bảo Trần Vĩnh tự nhường chức vụ Quán trưởng Tàng thư các thì ta không chỉ không giết ngươi mà còn tranh thủ một đường hi vọng sống cho các ngươi!"
Y nói rất trực tiếp, cũng nói vô cùng dứt khoát!
Ta muốn thì chính là của ta!
Đối phó với Bạch Phong ngươi đều chỉ là vì hoàn thành mục đích của ta.
Bạch Phong ngáp cái nữa, giọng nói không chút thú vị: "Nói cứ như Đại Hạ phủ đều là của ngươi ấy, ngươi trâu bò như vậy thì dứt khoát đi bảo Vạn phủ trưởng thoái vị, rồi ngươi làm phủ trưởng là xong, không được thì kêu Hạ phủ chủ thoái vị, trực tiếp cho ngươi lên làm Phủ chủ! Đừng đi từng bước nữa chi cho mệt!"
Hạ Ngọc Văn giống như nghe không ra ý trào phúng, đáp rất hiển nhiên: "Nếu ta tiến vào Sơn Hải, vị trí phủ trưởng kia vì sao ta không thể tranh?"
"..."
Bạch Phong không phản đối.
Cái tên này vẫn chưa bị ăn đập lần nào, nói chuyện cuồng vọng trước sau như một.
Suy nghĩ một chút, anh bỗng nhiên phì cười, "Ta vẫn luôn tò mò một chuyện, ngươi ngông cuồng như thế mà sao tên hỗn đản của Chiến Tranh học phủ không đến đánh ngươi nhỉ?"
Hạ Ngọc Văn nhìn anh một cái, thản nhiên đáp: "Không cùng chí hướng khó chung đường!"
Bạch Phong nghe không hiểu, nửa ngày sau mới giống như nghe rõ cái gì, kinh ngạc nói: "Ý ngươi muốn nói ngươi là Văn Minh sư, hắn là Chiến giả, cho nên không đánh ngươi? Đệt, vậy tại sao hắn đánh lão tử?"
"..."
Không ai muốn nói tiếp.
Nơi xa, Ngô Kỳ trợn mắt, ngươi nói xem vì sao lại đánh ngươi?
Lần đầu tiên là bởi vì hai đại học phủ sát hạch, cho nên đánh ngươi là nhiệm vụ.
Lần thứ hai, bởi vì ngươi không phục không cam lòng, cứ đòi đi tìm hắn, thế nên lại bị đánh.
Lần thứ ba là bởi vì ngươi thừa dịp hắn không ở nhà, đi quét sạch Vạn Thạch bảng của Chiến Tranh học phủ một lần, người ta trở về, vì thể diện của Chiến Tranh học phủ nên cũng phải đánh ngươi một chầu!
Ngươi nói xem vì cái gì lại đánh ngươi?
Trong lòng ngươi không có tí tự giác nào à?
Hạ Ngọc Văn cũng không để ý tới lời Bạch Phong, nhìn thẳng về phía anh rồi nói: "Ngươi suy nghĩ kỹ chưa?"
"Suy nghĩ cái gì?" Bạch Phong một mặt kỳ quái, cân nhắc cái gì?
Ngươi nói gì nhỉ?
Sắc mặt Hạ Ngọc Văn biến hóa, nhìn anh một cái, không lặp lại một lần nữa.
Cái tên Bạch Phong này hết sức làm cho người ta chán ghét.
Anh chỉ nghe lời anh muốn nghe, không muốn nghe thì anh hoàn toàn bỏ ngoài tai.
Hạ Ngọc Văn chậm rãi đi xuống khỏi con dốc cao, bình tĩnh nói: "Vậy ngươi chuẩn bị xong chưa?"
"Chuẩn bị cái gì?" Bạch Phong bật cười, "Ngươi định giết ta? Ngươi xác định ngươi có thể giết ta à? Hạ Ngọc Văn, đừng đánh giá cao chính mình! Trước kia là ta mặc kệ ngươi thôi, loại người như ngươi, nếu không có Hạ gia bảo bọc, sớm đã bị người khác đánh chết rồi!"
"Như nhau thôi!"
Hạ Ngọc Văn xem thường, ngươi cũng thế!
Không có Hồng Đàm, ngươi cũng sẽ chết từ lâu rồi.
"Vậy cũng đúng nhỉ!" Bạch Phong thẳng thắn gật đầu, trong tay bày ra một thanh trường kiếm, đồ long kiếm!
Nhìn anh tập trung sửa sang quần áo, đồ long kiếm tùy ý cầm trong tay, vẻ mặt Hạ Ngọc Văn bỗng trở nên trịnh trọng, dù cho Bạch Phong chỉ là Đằng Không bát trọng thì y cũng sẽ không khinh thường.
Bạch Phong lại không để ý tới y, cầm lấy đồ long kiếm, sờ sờ lên gương mặt lởm chởm râu ria, lại sửa sang quần áo lần nữa, chải vuốt đầu tóc một thoáng, xong xuôi mới lên tiếng: "Được rồi, lần này thì đã chuẩn bị xong!"
"Muốn chết!"
Anh vừa mới dứt câu, Hạ Ngọc Văn lộ ra vẻ mặt lạnh lẽo, trực tiếp chém tới một đao!
Khai Thiên đao!
Tuyệt học của Hạ gia!
Bạch Phong đạp không phóng lên, ầm một tiếng mặt đất nổ tung, một vết đao xuyên qua mặt đất, kéo dài cho đến trước mặt vài vị Sơn Hải mới tan biến.
"Việc phá hoại này không liên quan tới ta nhé, Hạ gia phạt tiền thì tìm Hạ Ngọc Văn tính sổ đi!"
Bạch Phong hét lớn một tiếng!
Đòi tiền!
Hạ Hầu gia chết cũng tham tiền đại khái ngay cả Hạ Ngọc Văn chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua.
"Hừ!"
Y quát lạnh một tiếng, đao khí tràn ngập, hư không bị cắt đứt!
Đao ảnh đầy trời hạ xuống!
Bạch Phong với tu vi Đằng Không bát trọng giờ khắc này vung vẩy đồ long kiếm, binh binh bang bang chém vỡ từng đạo đao khí!
Phốc!
Bên trên áo trắng xuất hiện một vết rách, tiếp theo là đạo thứ hai, đạo thứ ba...
Hạ Ngọc Văn không định đánh giáp lá cà, y lại chém ra một đao, vô số đao ảnh tái hiện!
Bạch Phong vung kiếm ảnh ngăn cản!
Phốc phốc phốc...
Vô số vết máu không ngừng hiện ra trên người anh.
Chênh lệch!
Lúc bấy giờ, các vị Sơn Hải của hai phe đều đang quan chiến.
Hiển nhiên đều nhìn ra khoảng cách giữa hai người!
Thua trọn vẹn bốn trọng cảnh giới, còn có một đại cảnh giới, Bạch Phong tuy mạnh nhưng gặp Hạ Ngọc Văn cũng là tuyệt thế thiên tài thì khoảng cách vẫn quá lớn.
Bạch Phong luôn là một kiếm giết người, hiện tại dù là cơ hội để toàn lực đánh ra một kiếm cũng khó khăn.
"Bạch Phong, ngươi khiến ta quá thất vọng!"
Hạ Ngọc Văn lại chém ra một đao!
Hư không chấn động, biển lửa rợp trời, Bạch Phong lộ vẻ thống khổ, thở dốc nói: "Thú vị đấy... Hỏa Thần văn cũng không yếu, có thể đốt cháy thức hải!"
"Tiếp tục đi!"
Bạch Phong vẫn còn đủ sức nhếch miệng cười, tiếp tục vung vẩy trường kiếm, đánh nát đao khí, ý chí lực không ngừng chấn động, biển lửa càng thêm sôi trào!
"Cho ngươi thêm chút lửa!"
Sau một khắc, biển lửa lan tràn giăng đầy giữa đất trời, trong biển lửa ấy, Bạch Phong khẽ mỉm cười, trên thân cũng toát ra một đám lửa, bùng cháy!
Ầm ầm!
Hư không giống như sắp bị đốt rách ra!
Nguyên khí từ bốn phương tám hướng mãnh liệt tụ hội về, lửa càng lúc càng lớn, càng lúc càng mạnh!
Nó đang thiêu đốt đến tột cùng, mà đúng vào một khắc này, phốc một tiếng, giống như có cái gì đó bị nứt toác ra!
Sắc mặt Hạ Ngọc Văn chợt tái đi, ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Phong!
Sắc mặt Bạch Phong cũng tái nhợt, nhưng vẫn lớn tiếng cười nói: "Thú vị không? Thần văn nát chưa? Tiểu hài tử đừng nghịch lửa nha! Chưa nghe câu dẫn lửa thiêu thân sao? Biết nguyên lý gì không? Ta cho ngươi biết nhé, khi bốn phía ý chí lực bị đốt trụi, nguyên khí đốt trụi, lửa này sẽ bùng cháy thần văn của chủ nhân nếu tiếp tục cung cấp ý chí lực, cung cấp nhiên liệu. Cho nên ấy, cây đuốc vừa rồi của ta là chất dẫn cháy, cho ngươi thêm ít lửa, chơi có vui không?"
"..."
Sắc mặt Hạ Ngọc Văn biến ảo một thoáng, thần văn chữ "Hỏa" của y đã từng thiêu chết được cả Lăng Vân, nào ngờ hôm nay y lại bị Bạch Phong dễ dàng phá, thậm chí còn đẩy ngược lửa lại đả thương thần văn của y!
Bạch Phong nói đơn giản, nhưng nào có dễ dàng khiến lửa cắn trả như vậy!
Cái tên này... đích thật là yêu nghiệt.
Mọi người chỉ thấy được phong thái Bạch Phong một kiếm giết người, lại không để mắt đến cái tên này vốn là một nghiên cứu viên thiên tài.
Hạ Ngọc Văn không nói gì, chỉ mạnh mẽ vung đao lên!
Lần này, y không ngừng vung đao!
Thân ảnh y khẽ động, trong nháy mắt đã tan biến!
Ầm, một tiếng vang thật lớn!
"Khục..."
Bạch Phong ho khan, máu tươi từ trên không rớt xuống, trường kiếm nỗ lực chống đỡ một thanh đao.
Bạch Phong bị lực đạo quá lớn chấn cho không ngừng hạ xuống phía dưới, ầm ầm một tiếng nện rơi xuống đất, mặt đất xuất hiện một cái hố to!
Ông!
Hạ Ngọc Văn thu đao, lại chém!
Một đao hoành không, lăng không chém xuống!
"Ha ha..."
Một tiếng cười miệt thị truyền đến, Bạch Phong bùng nổ thần văn, mặt đất bốn phương tám hướng trong nháy mắt liền đóng băng!
Bịch một tiếng, tầng băng trên đất bị chém rách!
Bạch Phong vọt lên từ trên đất, cấp tốc chạy trốn!
"Bạch Phong, ngươi quá yếu!"