Tô Vũ dại ra nhìn nàng, ngươi nghiêm túc à?
“Làm sao vậy?”
Ngô Lam vui vẻ ra mặt: “Hạ Thiền quá ngu ngốc, nàng còn tưởng rằng ta muốn bắt tay với nàng cơ, nàng là Vạn Thạch hẳn hoi, kết quả lại bị ta đánh cho hôn mê.”
“...”
Tô Vũ không còn lời gì để nói.
Chắc Hạ Thiền cũng không ngờ được ngươi sẽ đánh lén nàng chứ gì?
Còn là ở cửa nhà nàng ta nữa chứ!
Ngươi... Đánh cháu gái Hạ Hầu gia, may mà có Ngô gia che chở, bằng không ngươi chờ xui xẻo đi.
Mà không thể không nói, Hạ Thiền quá sơ suất, thế mà lại bị Ngô Lam đánh lén!
Ngô Lam có sức chiến đấu không?
Hắn ngẫm nghĩ, có lẽ là có.
Dưỡng tính đỉnh phong!
Thiên Quân lục trọng!
Nếu nói chính xác ra thì nàng có sức chiến đấu.
“Đúng rồi, Ngô Gia sư tỷ cũng muốn đi cùng ta, nhưng Trần quán trưởng không cho nàng đi.”
Ngô Lam thở dài: “Bằng không nàng cũng tới đây, tổ công kiên liền có nhân thủ!”
Tô Vũ bật cười: “Thay quần áo đi, rồi ta mang ngươi ra ngoài ăn cơm, đợi lát nữa nói sau.”
“Ừ!”
Ngô Lam nhanh chóng lên lầu.
...
Một lát sau, Ngô Lam xuống lầu.
Nàng vội vã trách móc: “Phòng trên tầng sao lại có quần áo nữ nhân? Tô Vũ, ngươi thật biến thái! Mới đến Đại Minh phủ mấy ngày, ngươi đã trở nên hư hỏng rồi!”
“...”
Oan quá!
Tô Vũ cạn lời, “Ta vừa mới tiếp nhận viện nghiên cứu này sáng nay, chính ta còn chưa thăm dò rõ ràng, có lẽ là đồ của chủ nhân cũ.”
Hồ Hiển Thánh thật giỏi!
Lão già mấy trăm tuổi vậy mà vẫn còn dính vào chuyện phong hoa tuyết nguyệt.
Rồi hắn sẽ thay đổi hết đồ trên tầng!
Vừa đi ra ngoài, Tô Vũ vừa nói: “Ngươi báo danh chưa?”
“Rồi.”
“Đơn thần văn học viện sao?”
“Không, đa thần văn học viện.” Ngô Lam tùy ý đáp: “Báo danh hỏi ta học hệ nào, ta liền nói học cùng ngươi, dù sao ta là dưỡng tính, báo danh chỗ nào cũng đều được.”
Được rồi, cái này không quan trọng.
“Ngươi nghỉ ở đâu?”
“Viện nghiên cứu a!”
“...”
Ta cũng ở đó, ngươi biết không?
Ở Đại Hạ phủ, Ngô Lam cũng thường xuyên ở lại viện nghiên cứu, đồ trong biệt thự cũng dọn hết đi rồi, mấu chốt là khi đó có không ít người ở lại.
Phần lớn thời gian Tô Vũ đều tập trung tu luyện.
Nhưng ở đây chỉ có hai người bọn họ.
“Không tiện lắm, chỉ có hai ta...”
“Tâm tư xấu xa!” Ngô Lam mắng: “Ngươi mới đến đây mấy ngày mà đã nghĩ mấy thứ lung tung đó rồi, tâm tư không thuần, làm nghiên cứu thế nào?”
“...”
Má nó!
Ta mà lại bị ngươi giáo huấn!
Ngô đại ngốc vùng lên à?
Hắn không phản bác, dù sao người ta chạy mấy ngàn dặm tới tìm mình, chỉ cần lí do này thôi là hắn đã không thể lớn tiếng với đối phương rồi.
Trên đường, bọn họ gặp vài vị đồng học, thấy hắn đi cùng Ngô Lam, không ít người lộ ra ánh mắt tò mò nhưng lại không dám trực tiếp dò hỏi, chỉ khe khẽ nói nhỏ gì đó.
Ngô Lam không thèm để ý, nàng coi như không phát hiện!
Xưa nay nàng đã như vậy, không muốn nhìn ai thì cứ coi người đó như không tồn tại.
Người nhỏ yếu cũng là không tồn tại.
Nàng có thể làm lơ một vài người trước mắt, cho dù đối phương rất cao lớn.
Tô Vũ cũng không thèm để ý, hắn hỏi người khác nhà ăn ở đâu, rồi vừa đi vừa thuận miệng hỏi: “Khi ngươi đi, sư tỷ và sư bá của ta ổn chứ?”
“Khá tốt, Trần quán trưởng đã lên Sơn Hải, thành Các lão!”
Khuôn mặt Ngô Lam giãn ra, hào hứng kể chuyện: “Quan trọng là Đơn thần văn nhất hệ cực kỳ xui xẻo, Tôn Các lão bị chém, Vu Hồng Các lão và Lý Các lão thì đã bị giết, Mã Các lão bị phạt đi Sơn Hải doanh, hiện tại Phương Các lão đã trở lại, Chu viện trưởng còn chưa xuất quan...”
“Hiện tại Đơn thần văn nhất hệ không còn Sơn Hải trấn giữ, loạn rồi.”
Tô Vũ bật cười: “Xứng đáng! Nhưng không phải Phương Các lão đã trở lại sao?”
“Vẫn đang trên đường về thôi, khi ta đi bọn họ nói Phương Các lão đang trở lại, hẳn là cũng mất một đoạn thời gian!”
“Vậy hiện giờ ai chủ trì Đơn thần văn nhất hệ?”
“Không biết, chắc là Lưu Hồng lão sư?”
Ngô Lam không quá để ý mấy thứ này, cười ha hả nói: “Kệ bọn họ, những người này xấu lắm, không đánh được ngươi thế mà lại phái Sơn Hải đi giết ngươi, còn có Nhật Nguyệt nữa, thật vô sỉ!”
Dứt lời, nàng hiếu kỳ hỏi: “Sao ngươi lợi hại như vậy? Còn có thể giết được Lăng Vân!”
“Thiên phú tinh huyết.”
“Ồ, vậy ngươi không dung nó thì có thể đánh thắng Lăng Vân không?”
“Khó, trừ phi gặp loại rác rưởi.”
Ngô Lam có chút uể oải, “Vì sao ngươi tiến bộ nhanh như vậy, chúng ta nhập học đều là tối thượng đẳng mà!”
Nàng vẫn luôn muốn đánh Tô Vũ một trận đây!
Tô Vũ không nhiều lời, chỉ tủm tỉm cười đáp: “Thiên phú quá mạnh, ta cũng không có biện pháp nào.”
Thời gian qua ở Đại Minh phủ, hắn không thân quen với ai, rất ít khi nói chuyện phiếm, giờ phút này cuối cùng cũng gặp được người quen, thành ra lại nhiều lời vài câu.
Tha hương gặp cố tri, có lẽ chính là loại cảm giác này đi.
Không cần dối trá, có thể tùy tiện tán gẫu.
Ngô Lam cũng coi như con cháu gia tộc Đại Hạ phủ đầu tiên mà hắn nhận thức.
Ngô Lam đã vài ngày không nói chuyện với ai, lúc này nàng cũng lảm nhảm luôn miệng: “Tô Vũ, vậy khi nào chúng ta suy đoán phương pháp hợp Thần khiếu? Còn nữa, nếu thành công suy đoán, ngươi định đặt tên gì? Phải có chữ Lam đấy, ngươi đáp ứng rồi!”
“Được!”
Tô Vũ bật cười: “Sắp rồi, chờ ta dàn xếp xong, chuẩn bị sẵn sàng thì sẽ bắt đầu, đương nhiên không cần vội, dù sao chúng ta còn chưa tới tình trạng kia, cứ từ từ thôi.”
“Ừm.”
Bọn họ vào một nhà hàng, hoàn cảnh rất tốt, Tô Vũ đặt phòng riêng, hắn nhìn Ngô Lam ăn ngấu nghiến, cảm thấy buồn cười.
“Ngươi nhìn ta làm gì? Không ăn sao?”
“Có.”
Tô Vũ cũng ăn, Ngô Lam ngậm đồ ăn, miệng phình lên, hàm hồ nói: “Tô Vũ, ta nói này, ngươi đừng cảm thấy chỉ có ngươi lợi hại, ta tới Đại Minh phủ tìm ngươi cũng không phải là muốn dính hào quang của ngươi, ta có tự tin riêng của mình!”
“Ừ, ngươi rất lợi hại!”
“Đương nhiên!” Ngô Lam hưng phấn: “Nói thật nhé, khi ta đi, tổ nãi nãi của ta tặng ta một quyển siêu cấp bách khoa toàn thư, nghi hoặc nan đề nào cũng đều có thể giải đáp, tổ nãi nãi của ta nói, đây là bảo vật gia truyền của Ngô gia ta, giá trị liên thành cao ngất ngưởng!”
“Lợi hại thật, tổ nãi nãi của ngươi xuất quan rồi à?”
“Ừ, xuất quan rồi, định giúp ngươi hành hung Chu viện trưởng, đáng tiếc ông ta vẫn đang bế quan.”
“Vậy thay ta cảm ơn tổ nãi nãi ngươi!”
Tô Vũ bật cười, hành hung cái rắm, Chu Minh Nhân không dễ đối phó đâu.
Nghĩ vậy, Tô Vũ lại nói: “Sau khi ta đi, Vạn Tộc Giáo và Đại Chu phủ có động tĩnh gì không?”
“Chắc là không.”
Ngô Lam không chắc chắn: “Hình như không, ta không rõ lắm, đúng rồi, Vạn phủ trưởng bị hủy bỏ chức vị phủ trưởng, hiện tại là phủ trưởng đại diện, sau đó ta nghe người ta nói, hình như Cầu Tác Cảnh an bài một vị Nhật Nguyệt tới chuẩn bị đảm nhiệm chức phó phủ trưởng, thuận tiện chuẩn bị thay thế Vạn phủ trưởng.”
“Thật ư?”
Tô Vũ cảm thấy ngoài ý muốn, đừng đùa, thiệt hay giả vậy?
“Hình như vậy, không biết thật giả thế nào, còn có, Cửu Thiên học phủ cũng có một vị phủ trưởng Nhật Nguyệt cảnh sắp tới.”
“Đơn thần văn nhất hệ?”
“Chắc chắn rồi, hiện tại Đa thần văn nhất hệ không có cường giả Nhật Nguyệt cảnh.”
“...”
Hình như đúng vậy!
Cho dù có, cũng không đảm đương nổi chức vị phủ trưởng.
Tô Vũ nghi hoặc, đây là ý tứ của Đại Chu phủ hay là Cầu Tác Cảnh, Hạ gia không ngăn cản sao?
Hay bọn họ âm thầm có hiệp nghị gì?
Dù sao một lần giết nhiều cường giả Đơn thần văn nhất hệ như vậy, hiện tại Hạ gia vẫn phải hòa hoãn quan hệ một chút.
Giết là để chấn nhiếp.
Nhưng sau chấn nhiếp thì phải xoa dịu.
Không thể luôn mâu thuẫn với Đơn thần văn nhất hệ, nếu không sẽ gia tăng phiền toái.
Lúc đe lúc dỗ, làm đối thủ kinh sợ xong lại trấn an, như vậy mới có thể chuẩn bị sẵn sàng cho Hạ Long Võ chứng đạo, đương nhiên, chuyện này có hữu dụng hay không còn chờ thương thảo.