Lời này vừa nói ra, sắc mặt tất cả mọi người ít nhiều đều tối sầm xuống.
Điểm công huân có chế độ đẳng cấp, có vài người có tiền cũng chưa chắc có thể mua được một ít.
Nào ngờ vài năm trước, chợ đen của Đại Hạ phủ lại được mở ra, chỉ cần có tiền, ngươi tùy tiện có thể mua!
Đương nhiên, giá cả đắt đỏ kinh khủng.
Vả lại dùng điểm công huân để giao dịch, lúc trước giá cả ở chợ đen một điểm công huân bị xào đến hơn 100 ngàn, cái này cũng chưa tính là gì, mua đồ thì giá cả cũng đắt gấp đôi!
Trái ngược, đó chính là chênh lệch giá hơn gấp mười lần.
Thế mà còn có không ít phú hộ chạy theo như vịt, kết quả cuối cùng bị người lộ ra là chuyện hay do Hạ Hầu gia làm!
Điểm công huân mà các phú hộ mua cuối cùng toàn bộ trôi theo dòng nước!
Quả nhiên là Hạ Long Võ tự mình ra tay!
Thật sự cũng không phải không thu điểm công huân, nhưng chỉ có thể dựa theo điểm công huân bình thường mà giao dịch, thứ không mua được vẫn là mua không được, điểm công huân đặt ở trong sổ sách, có vài người mua mấy chục vạn điểm nhưng chiến công của bọn hắn lại chỉ ở đẳng cấp có thể mua sắm mấy chủng loại vật tư mấy trăm điểm, nghĩa là có tiền cũng chẳng xài được!
Còn không thể giao dịch cho người khác, bởi vì những người này đều nằm trên danh sách của Hạ Long Võ, ai dám âm thầm giao dịch chứ... không sợ kẻ giao dịch là gia hỏa Vạn Tộc giáo à?
Sau việc này, Hạ Hầu gia phải kín tiếng mấy năm, hiện tại lại ra mặt bắt đầu kiếm tiền!
Một lần kia nghe nói đã kiếm mấy trăm triệu, thậm chí là nhiều hơn, đến cùng số tiền này đi đâu thì ai cũng không rõ ràng, cũng không ai dám hỏi, ngược lại số tiền đó cũng không phải của những người khác, đều là một chút nhà giàu tự nguyện dùng tiền mua.
Ngô Văn Hải nhắc tới việc này, Liễu Văn Ngạn cùng tất cả mọi người đều không lên tiếng, nếu không phải Hạ Long Võ nghiêm túc vô cùng, thiết huyết dị thường, bọn hắn đều muốn hoài nghi ban đầu vốn là họ tự thông đồng làm ra.
Ngược lại cuối cùng kẻ tổn thất là đám phú hộ mà thôi, đối với những người khác ảnh hưởng có hạn, việc này người thảo luận thành ra cũng không nhiều.
Bất quá ở đoạn thời gian kia, Hạ Hầu gia ở trong đám nhà giàu bị chửi thảm rồi, thanh danh Hạ đầu heo cũng là từ khi đó mà bắt đầu truyền đi.
Nhắc đến Hạ Hầu gia, tất cả mọi người đều không khỏi nghiến răng mà chửi.
Liễu Văn Ngạn ngoài mặt thì cười cười không nói gì, nhưng trong lòng thì nhịn không được thở dài.
Cái tên Hạ mập mạp ấy cũng không biết đã cõng bao nhiêu cái nồi nước bẩn, bây giờ chỉ sợ cũng không có mấy người nhớ kỹ năm mươi năm trước, vị tiểu hầu gia phong lưu phóng khoáng của Hạ thị kia nữa.
Trời của Đại Hạ phủ, một nửa đều là do gia hỏa bị xưng là đầu heo chèo chống.
Đáng tiếc, người người đều ngu muội như vậy, có mấy ai hiểu được những việc này.
Mặt mũi như heo, lòng tham không đáy, những lời đó chính là dùng để bêu danh không ngừng vị Hạ Hầu gia kia. Nhưng những việc mà ông ta làm, lại không thấy ai đứng ra công nhận và khen ngợi.
...
Ngày 11 tháng 6.
Trải qua một ngày cố gắng che giấu, cuối cùng tin tức vẫn nhanh chóng lan truyền ra ngoài.
Đại Hạ phủ sắp đưa người tới tham dự sát hạch cao đẳng học phủ bên phía Nam Nguyên, cũng đã có người của Đại Hạ phủ chạy tới Nam Nguyên chờ đợi kỳ sát hạch từ trước.
Tin tức truyền tới đồng thời cũng xen lẫn một số lời chỉ trích.
"Đại Hạ phủ chắc chắn là muốn chiếm danh ngạch của học viên Nam Nguyên học phủ!"
"Hạ Hầu gia chỉ cần tiền, không để ý tới dân chúng Nam Nguyên chết sống thế nào, thậm chí còn muốn bán Nam Nguyên thành cho Đại Minh phủ."
"Nam Nguyên đã bị Đại Hạ phủ từ bỏ rồi!"
"..."
Đủ loại thanh âm truyền bá khắp nơi, trong đó có lời kêu ca của dân chúng bình thường, cũng có một số gia hỏa lòng mang ý đồ xấu đang cố ý trà trộn vào.
Phủ thành chủ cấp tốc đưa ra kế sách đối phó, Tập Phong đường lên tiếng giải thích, Nam Nguyên học phủ cũng bắt đầu nói rõ lí do với hết thảy học viên.
Người của Đại Hạ phủ tới sát hạch là những chỉ tiêu đặc cách, không liên quan gì tới Nam Nguyên.
Đây là chỉ tiêu ngoài định mức, sẽ không xâm chiếm vào quyền lợi của Nam Nguyên học viên.
Dư luận bắt đầu chuyển hướng, dĩ nhiên, cũng không phải là tất cả mọi người đều tin tưởng, bất quá giờ phút này không còn kịch liệt như lúc đầu nữa, phần lớn dân chúng vẫn rất nhanh đã chịu tin tưởng vào lãnh đạo cấp cao.
...
Tập Phong đường.
Tô Vũ cũng không phải là lần đầu tiên tới đây, nhưng mấy lần trước hắn đều đi theo Liễu Văn Ngạn.
Lần này hắn không có Liễu Văn Ngạn đi cùng mà là tự đến một mình.
Trong đại sảnh náo nhiệt bận rộn của Tập Phong đường, Tô Vũ cũng không gây thêm phiền, giờ phút này hắn đang ngồi xổm ở một góc, nhỏ giọng trò chuyện với một vị Tập Phong bộ đang nhàn nhã hút thuốc lá.
"Lý thúc, đã tìm ra tung tích của Vạn Tộc giáo chưa?"
"Đang điều tra."
Hán tử trung niên họ Lý, là người lâu năm ở Tập Phong đường, cảnh giới của y là Thiên Quân lục trọng, bất quá chẳng qua là bộ khoái cấp thấp của Tập Phong mà thôi, thực lực quá yếu.
Dù thực lực yếu, bất quá hán tử đã ở trong Tập Phong đường rất nhiều năm, tin tức cũng cực kỳ linh thông.
Vừa hút thuốc, y vừa cười ha hả bảo: "A Vũ, toàn bộ học viên của trung đẳng học phủ ở Nam Nguyên cũng chỉ được mỗi ngươi!" Hán tử giơ ngón tay cái lên, "Còn chưa tốt nghiệp đã tham gia truy sát Vạn Tộc giáo, ngươi là người đầu tiên!"
"Nhưng mà..." Hán tử tán dương một câu xong, lại thấp giọng nói: "Lần này lão sư của ngươi không tới, một mình ngươi đi theo chúng ta hành động sẽ rất nguy hiểm! Nói câu khó nghe, lão sư của ngươi không ở đây, có đôi khi chúng ta muốn cứu ngươi thì chưa chắc đã kịp."
Tô Vũ hệt như hài tử ngoan ngoãn, vội vàng gật đầu đáp: "Lý thúc, ta sẽ không gây thêm phiền phức, ta sẽ chờ ở bên ngoài, chủ yếu vẫn là học hỏi Lý thúc thôi, nếu có một hai tên trọng thương thì để cho ta hoàn thành sát hạch của lão sư, ta đây liền cám ơn ngài, cám ơn trời đất."
Hán tử cười ha hả: "Yên tâm, có cơ hội chúng ta sẽ thả tên nào đó trọng thương ra ngoài, mặt mũi của Liễu chấp giáo thì đường chủ cũng phải nể! Lại nói, mấy thúc thúc đây cũng không ít người là người quen của cha ngươi, trước kia đuổi bắt Vạn Tộc giáo thì cha ngươi còn giúp ích không ít, còn được cho là nhân viên ngoài biên chế của Tập Phong đường đấy."
Tô Vũ lộ ra nụ cười, vội vàng nói lời cảm ơn.
Kỳ thật cha không thích xen vào chuyện của người khác, bất quá giết giáo chúng Vạn Tộc giáo thì chiến sỹ của Nam Nguyên chỉ cần có thể đánh, thì ai cũng đều nguyện ý góp sức một tay.
Tô Long là Thiên Quân cửu trọng, ở Nam Nguyên cũng tính là có năng lực.
Khi hai người đang trò chuyện, bên phòng khách Tập Phong đường bỗng có một vị đội trưởng lớn tiếng hô: "Bắc tiểu đội tập hợp!"
Lão Lý cấp tốc vứt tàn thuốc xuống, chạy nhanh về hướng phòng khách.
Tô Vũ cũng vội vàng đuổi kịp, hắn không gia nhập đội ngũ mà là đứng thẳng phía sau mọi người, không nói không rằng.
Vị đội trưởng triệu tập đội viên quét mắt nhìn hắn một cái, không nói gì thêm, hắng giọng một cái rồi mau chóng phổ biến tin tức: "Vùng ngoại ô phát hiện tung tích giáo chúng Vạn Tộc giáo! Lần này cũng không phải là tụ tập quy mô lớn mà là một số người xuất hiện kích động dân chúng, trước mắt căn cứ theo tin tức, đại khái chỉ có thể xác định có 3 người."
"Thực lực cụ thể không biết, bất quá nếu đã phát ra tin tức thế này thì không cần nhân thủ quá mạnh."
"Nhiệm vụ giao cho Bắc tiểu đội, cho mọi người ba phút, chuẩn bị sẵn sàng, lập tức lên đường!"
"Vâng!"
Mọi người đồng loạt lên tiếng, một tiểu đội của Tập Phong đường có 30 người, cũng không tính là ít.
Đội trưởng là Thiên Quân cửu trọng, trong đội ngũ cũng có mấy người là Thiên Quân thất trọng trở lên, những người khác ít nhất cũng đều trên Thiên Quân tứ trọng. Đội ngũ như vậy đã là thích hợp để tiến hành đi săn bắt ba tên giáo chúng Vạn Tộc giáo.