Nếu Phù Thổ Linh tới đây thì sẽ bị người ta nhẹ nhàng chém chết.
Tô Vũ không ngừng trốn chạy, đạo u quang nọ lại đuổi theo hắn như bóng với hình, mà cái bóng kia đã biến mất không thấy đâu nữa, đối phương chỉ để lại đạo u quang nơi này.
Ngay tại khi Tô Vũ trốn chạy, ở cửa thành, giáp sĩ Sơn Hải cũng cảm ứng được động tĩnh, quay đầu nhìn lại, Tô Vũ đi chưa xa nên gã vẫn có thể nhìn thấy đạo hắc quang đang truy tung hắn.
Sắc mặt gã hơi tái đi, cấp tốc truyền âm nói: "Mau tìm nhà không người mà tránh, đây là tử quang của cổ thành, nhiễm phải thì cổ thành tử linh sẽ một mực quấn lấy ngươi, tử khí nồng đậm!"
Tô Vũ buồn bực suy nghĩ muốn thổ huyết, ta chưa hề làm gì a!
Ta đang đi yên lành, con nai kia bỗng nhiên ném ra một viên ngọc phù, ta đâu nghĩ tới sẽ gặp phải loại phiền toái này, đúng là có quỷ!
Sau lưng hắn, đạo hắc quang kia chính xác là âm u đầy tử khí.
Nghe thấy lời gã Sơn Hải nói thì nó càng giống một dấu hiệu, tử linh... Cổ thành tử linh, ý là nói tới cái bóng kia sao?
Không có hơi thở sinh mệnh!
Khó trách ngọc cảm ứng không cảm ứng được, không phải là đối phương quá mạnh, mà là đối phương căn bản không tính là sinh linh, không coi là sinh mệnh, cho nên ngọc cảm ứng không có cách nào nhận ra. Thứ này quá nguy hiểm, nếu không phải Tô Vũ có chữ “Kiếp” nhắc nhở, vừa rồi nếu hắn vẫn dừng chân ở cạnh ngọc phù kia thì có khi đã bị cái bóng này bắt chết rồi.
Tô Vũ cấp tốc dò xét, bên người hắn có một gian phòng nhỏ, trên tấm bảng gỗ biểu hiện là vô chủ!
Tô Vũ vội phóng vào căn phòng đó!
Bịch một tiếng, hắn phá tan cửa phòng rồi chui vào, nhanh chóng đóng lại đại môn, mà ngay vào thời khắc này, tử khí sau lưng cũng bịch một tiếng đâm vào trên cánh cửa.
Một đạo tử khí yếu ớt thuận theo khe cửa trực tiếp tràn vào cánh tay đang đóng cửa của Tô Vũ.
Cửa đóng lại, tử khí liền biến mất.
Mà trên cánh tay Tô Vũ lại bị quấn theo một đạo tử khí, chậm rãi thôn phệ huyết nhục của hắn.
Tô Vũ kinh hãi!
Bất chấp mọi thứ, hắn khẽ quát một tiếng, đại lượng Thiên Nguyên khí hiển hiện thúc giục sinh cơ thôi phát pháp của Tiên tộc, thôi động thuật tái sinh máu thịt.
Thiên Nguyên khí và tử khí quấn quanh nhau trên cánh tay.
Không ngừng va chạm, làm hao mòn.
Một mực kéo dài gần nửa giờ, Tô Vũ lúc này mới thở hắt ra. Hắn vung vung cánh tay hoàn hảo không chút tổn hại, tử khí đã bị hắn tiêu trừ, nhưng mà lượng Thiên Nguyên khí bị tiêu hao nhiều đến đáng sợ, khoảng chừng 10 phần.
Mới chỉ là chút xíu tử khí mà thôi!
Tô Vũ sợ hãi không thôi, nếu như bị nguyên một đạo tử khí đánh trúng, vậy thì chỉ sợ trong nháy mắt hắn sẽ bị thôn phệ hoàn toàn huyết nhục.
"Đó rốt cuộc thứ đồ gì?"
Tim Tô Vũ đập rất nhanh, vật kia là cổ thành tử linh?
Đệt!
Ta mới vừa vào thành, thế mà lại đối xử với ta như vậy, đúng là không có nhân tính!
Nếu không phải hắn có Thiên Nguyên khí, lại biết sinh cơ thôi phát pháp, vậy không phải là hắn đã xong đời rồi à?
Bị tử khí này quấn quanh thì hút khô huyết nhục cũng có thể.
Thật đáng sợ!
Địa phương quỷ quái này, vừa tới Tô Vũ đã cảm thấy rất nguy hiểm, bây giờ thì cuối cùng hắn cũng cảm nhận được rõ rệt.
Cũng không biết đạo tử khí bên ngoài biến mất hay chưa, Tô Vũ không dám mở cửa, nhìn nhìn cánh tay của mình, Tô Vũ sờ cằm như có điều suy nghĩ. Nói đến, tử khí này thôn phệ huyết nhục rất lợi hại, nhưng mà có vẻ Thiên Nguyên khí lại đối đầu với tử khí, khi cả hai đối kháng ngược lại có thể gia tốc việc rèn đúc nhục thân.
"Tử khí... Thiên Nguyên khí..."
Tô Vũ sờ sờ cằm, chỉ là thứ này quá nguy hiểm, thôi được rồi, hắn vẫn chớ nên trêu chọc thì hơn, ý niệm vừa rồi lóe lên trong đầu hắn một cái liền biến mất, hay là đi ra kiếm ít tử khí mang về nghiên cứu nhỉ?
Cảm giác nó rất lợi hại!
Bất quá, đây chỉ là cái bóng kia tiện tay ném ra một đạo tử khí mà thôi, nếu gặp lại cái bóng nọ thì sẽ phiền phức lớn, nó mà tung cho mình mấy trăm đạo tử khí thì xong đời.
Đè chuyện mới vừa rồi xuống, Tô Vũ bây giờ mới có thời gian dò xét căn phòng mà mình tiến vào.
Rất tối!
Tô Vũ trực tiếp lấy ra viên dạ minh châu siêu to, kỳ thật không phải là dạ minh châu gì cả, nó chỉ là một loại vật liệu đúc binh, nhưng nhờ nó mà toàn bộ phòng ở đều sáng rực lên.
Căn phòng này không lớn, rất nhỏ, đại khái chỉ chừng 50 mét vuông, có phân chia trong ngoài, hắn đang ở bên ngoài, hẳn được tính là phòng khách, bên trong có một cánh cửa khép hờ, xem ra là có phòng ngủ.
Một phòng khách, một phòng ngủ.
Không có thứ gì khác!
Không có phòng bếp, không có thư phòng...
Đây là nhà ở gần cửa thành, tính ra thì nên coi như khu ổ chuột nằm tại vòng thứ 36.
Cái gì cũng không có là chuyện rất bình thường!
Cửa phòng nhỏ đóng chặt, trong phòng khách ngoại trừ một cái bàn gỗ rách nát cùng với mấy cái ghế gỗ thì chẳng còn gì hết.
Tô Vũ đi qua phòng ngủ khép hờ cửa kia, tiến vào xem xét, chỉ có một cái giường ván gỗ.
Trống rỗng!
Quá mức đơn sơ!
"Nơi này có cơ duyên gì được sao?"
Tô Vũ vẫn nhớ kỹ Ma Đa Na đã nói những căn nhà này cũng có một ít cơ duyên.
Có ư?
Hắn nhìn một vòng lại một vòng, không có cảm giác gì, có cọng lông cơ duyên ấy.
Hay là nói vòng 36 quá rác rưởi!
Nhà ở đây chắc chắn đã từng bị không ít người ở qua.
Cho nên dù có cơ duyên thì hiện tại cũng mất rồi.
Tô Vũ nhìn về phía cái giường rách rưới bẩn thỉu, chẳng lẽ đêm nay mình phải ở lại đây sao?
Căn phòng nhỏ này ngay cả cửa sổ cũng không có.
Tô Vũ rất ghét bỏ!
Nhưng tử khí còn ở bên ngoài hay không thì hắn không rõ ràng, cũng không dám tùy tiện ra ngoài, chẳng lẽ mình phải ở lại căn phòng rách nát này lãng phí cả một đêm?
Dù là từ cổng chính đi vào thì cũng chỉ có thể ở lại khoảng bảy tám ngày mà thôi.
Đêm nay mình phải ở lại ngay đây ư?
...
Tô Vũ còn đang suy nghĩ xem có nên đi ra ngoài hay không.
Mà hiện tại, ngoài cửa thành, mấy vị giáp sĩ đều đang nhìn về hướng căn phòng nhỏ nọ, có giáp sĩ nói khẽ: "Thống lĩnh, hắn chết rồi phải không?"
"Hình như cổ thành tử quang đã vào phòng."
"Vậy thì chắc chắn phải chết!"
"Hay là tới nhìn thử coi có người hay không, không ai thì chúng ta đi vào nhặt xác thôi!"
"..."
Mấy vị giáp sĩ thấp giọng nói, gã thống lĩnh Sơn Hải cũng nhìn về phía bên kia, gã hơi nhíu mày, gã rất xem trọng người này, nào ngờ vừa nghĩ đó là cường giả quật khởi mà đối phương chân trước chân sau chết luôn rồi?
Đúng là vận khí kém tới nghịch thiên!
Vừa vặn có sinh linh chuẩn bị trở thành cư dân nên ném ra ngọc phù lây dính huyết dịch của mình, vừa vặn cổ thành tử linh xuất động, đến lấy đi ngọc phù.
Đương nhiên, cũng có liên quan tới gia hỏa mới đến này.
Dưới tình huống bình thường, nhìn thấy ngọc phù thì nên gấp gáp trốn chạy, tên kia thì ngược lại, hắn còn ung dung đứng đó nhìn một hồi, đã vậy còn đứng cách đó không xa lén nhìn trộm tử linh.
Cổ thành tử quang truy tung, có lẽ... đã có một bộ phận thâm nhập vào phòng, một khi tên kia bị tử quang nhiễm phải, dù không chết thì cũng phế đi, mà cho dù vượt qua được thì tử quang vẫn còn tồn tại trong thân thể, rất nhanh sẽ trêu chọc tử linh một lần nữa truy tung.
Tại cổ thành gặp phải tử linh, cơ hồ là chết chắc.
Đương nhiên là hắn có thể lựa chọn ra khỏi thành, nhưng lần tiếp theo, vô luận đi cổ thành nào cũng đều sẽ bị tử linh để mắt tới, xem như hoàn toàn đoạn tuyệt cơ duyên với cổ thành.
Mà tử khí quấn quanh cũng sẽ làm cho người bị lây dính dần dần chết đi.
Thủ vệ Sơn Hải hôm nay liên tục hoài nghi chính mình.
Ta cho rằng hắn là Tô Vũ, hắn chưa chắc phải.
Ta cho rằng hắn là cường giả quật khởi, hắn vừa đến đã bị tử linh để mắt tới, thế này còn quật khởi kiểu gì?
Ta cho là hắn phải chết... Gia hỏa này sẽ còn sống sao?
Thật phức tạp!
Nam tử lắc đầu, cũng không nói thêm cái gì.
Vận khí này không có người nào bì lại.
Cũng không biết nên nói như thế nào!
"Chờ trời sáng đã rồi hẵng đi nhìn!"
Nam tử nói một câu, cho dù là bọn họ thì vào ban đêm cũng không nên chạy loạn, đứng gác ở cửa thành thì tử linh cũng sẽ không tới bên này, sẽ không tìm bọn hắn. Nhưng một khi nhập thành, đụng phải thì cũng có chút phiền phức.
Tốt nhất vẫn không nên đi vào trong đêm.
Mấy vị khác giáp sĩ liền gật đầu, vậy thì chờ hừng đông rồi đi nhặt xác sau vậy!