Hạ Hầu gia cười nói tiếp: "Lời ta đã nói thì chính là cây đinh đóng cột! Ở chiến khu đánh chết người nào, ta cũng mặc kệ! Ngươi có năng lực thì ngươi cứ đánh chết Kỷ Hồng, ta cũng sẽ không quản! Đan Thiên Hạo, thực lực của ngươi không bằng lão, ta đây không có cách, ngươi tìm Chu Phá Long đi tính sổ là được, nói với ta, ta có thể làm gì?"
Hạ Hầu gia càng nói lại càng cảm thấy mình vô cùng oan uổng, "Ngươi xem, Hạ Ngọc Văn bị thương thành dạng này, ta có nói gì à? Tại chiến khu, các ngươi cứ tùy tiện mà đánh, vừa rồi Kỷ Hồng ra tay với ngươi ở trong vùng chiến khu đúng không? Hạ gia ta vẫn còn giữ vững quy củ mà. Đừng vu oan ta, nếu còn vu oan cho ta... Dù sao ta cũng là người đại diện Phủ chủ, ngươi chỉ là một tên Sơn Hải của Đại Chu phủ mà dám vu oan ta. Đan Thiên Hạo... suy nghĩ kỹ càng rồi lại nói tiếp!"
Đan Thiên Hạo biến sắc, trong lòng thầm mắng!
Kỷ Hồng nhúng tay mà vẫn tính nằm trong quy củ?
Đây mà là viện trợ từ bên ngoài sao?
Bên kia, Chu Minh Nhân khẽ nhíu mày, chậm rãi cất tiếng: "Hầu gia, sẽ không còn cứu viện bên ngoài nào nữa chứ?"
"Cái này à... Đừng hỏi ta!" Hạ Hầu gia tủm tỉm cười: "Ta không quan tâm những chuyện đó, chính các ngươi kéo người đến, muốn kéo bao nhiêu thì kéo, người nào tiến vào chiến khu, vậy thì có thể tùy tiện giết, ta lấy tiền là được! Tốt nhất có thể kéo hết đám không nghe lời của Đại Hạ phủ vào, vừa vặn, chết một người bớt một người, miễn cho ngày ngày một đám người giày vò không xong! Ta nói thẳng, dù các ngươi kéo Vạn Tộc giáo tới thì ta cũng không nhúng tay vào, ta nói được thì làm được! Dĩ nhiên, tới thì được, còn một khi ra khỏi chiến khu, ta vẫn phải tiêu diệt!"
Không ai lên tiếng.
Nói nhảm!
Dù cho thật sự có thể kéo tới, người của Vạn Tộc giáo lại không phải đồ ngốc, bọn chúng chịu đi tìm cái chết sao?
Kẻ nào ngu mới tới!
"Chu Minh Nhân, còn không ra tay bắt Liễu Văn Ngạn à?" Đan Thiên Hạo biết không có cách nào tìm Kỷ Hồng tính sổ, gã lại lần nữa truyền âm quát: "Ngươi rốt cuộc muốn chờ tới khi nào? Nếu không ra tay, xảy ra biến cố thì người nào chịu trách nhiệm? Kỷ Hồng có thể nhúng tay, những người khác sẽ có thể nhúng tay!"
Đã xuất hiện biến cố!
Gã không rõ Chu Minh Nhân đang chờ cái gì!
Hồng Đàm?
Hồng Đàm hiện tại đang chạy về, nhất định cứ muốn chờ ông ta đến thì mới đối phó với Liễu Văn Ngạn sao?
Chu Minh Nhân có phải bị bệnh hay không?
Chu Minh Nhân liếc mắt nhìn gã, truyền âm nói: "Các ngươi muốn ra tay, vậy thì cứ ra tay, ta muốn chờ Hồng Đàm trở về!"
"Ngươi!"
"Đan Thiên Hạo, đừng ra lệnh cho ta!" Ánh mắt Chu Minh Nhân đột ngột chuyển biến lạnh lùng: "Ngươi còn chưa có tư cách đó, hiểu không?"
Đan Thiên Hạo nhíu mày, trong lòng điên cuồng mắng chửi!
Chu Minh Nhân đang chờ cái gì chứ?
Dù rằng cực kỳ phẫn nộ, giờ phút này, gã lại là không có thừa thời gian để suy nghĩ, gã quát: "Bắt Liễu Văn Ngạn, giao ra thần văn truyền thừa!"
Dứt lời, Đan Thiên Hạo nhìn về phía vài vị Sơn Hải cảnh, mấy người đồng thời gật đầu, trong nháy mắt đánh tới hướng chiến khu!
Bắt Liễu Văn Ngạn!
Đợi thêm nữa thì thật sự sẽ xảy ra biến cố.
Thần văn của Ngũ đại chưa về tới tay, người nào cũng không cam tâm.
Còn về Chu Minh Nhân... Hỗn đản kia ai biết ông ta nghĩ cái gì.
Bên cạnh Chu Minh Nhân, vài vị Các lão Sơn Hải cảnh vội vàng nhìn ông, Tôn các lão truyền âm: "Lão Chu, ngươi đang làm gì?"
Chu Minh Nhân khẽ nhíu mày, mở miệng đáp: "Các ngươi có thể đi, miễn cho đêm dài lắm mộng, bắt Liễu Văn Ngạn là được, không cần tử chiến đến cùng với đám Ngô Nguyệt Hoa!"
"Ngươi..."
Mấy người bọn họ không khỏi cảm thấy vô cùng biệt khuất, đào mộ là ngươi nói muốn đào, hiện tại thật sự đến thời khắc mấu chốt, ngươi thế mà không có động tĩnh, cái quỷ gì vậy!
Dù cho hết sức phẫn nộ, thậm chí cực kỳ bất đắc dĩ, mấy người liếc nhìn nhau, cuối cùng vẫn quyết định cấp tốc gia nhập trận chiến.
Giờ phút này, lần lượt có một đám người dần dần lao vào cuộc chiến khốc liệt bên dưới!
Đơn thần văn nhất hệ có rất nhiều vị Sơn Hải ra tay!
Bên cạnh Liễu Văn Ngạn, Hạ Kỳ, Ngô Nguyệt Hoa, Phạm Các lão... cũng có nhiều vị Sơn Hải mạnh mẽ xuất chiêu đánh trả!
...
Hạ Hầu gia nhìn thoáng qua Chu Minh Nhân, tủm tỉm cười mà không nói gì.
Hồ lão đứng cạnh y cũng khẽ cười, ý vị thâm trường.
Đúng lúc ấy, Chu Minh Nhân vốn vẫn luôn không có động tĩnh gì, bỗng nhiên hít sâu một hơi, trước mặt ông đột ngột xuất hiện hai đầu khí thể trường long, ở dưới bóng đêm cực kỳ dễ thấy.
Đám Hạ Hầu gia và Hồ lão dồn dập nhìn về một phía.
Nơi xa, có một người mệt mỏi thở dốc, vừa lao về bên này vừa lo lắng hỏi: "Ta không đến trễ chứ?"
Hồng Đàm!
Bên cạnh căn nhà nhỏ đã tan nát, Liễu Văn Ngạn thấy Hồng Đàm xuất hiện thì điên tiết mắng: "Đồ phế vật nhà ngươi, đến bây giờ mới chịu tới, ta còn tưởng rằng ngươi chết ở xó xỉnh nào rồi!"
"..."
Hồng Đàm dù sao cũng là người đã có tuổi, thế nhưng nghe Liễu Văn Ngạn mắng thì cũng chỉ có thể ngượng ngùng gãi gãi đầu, ông nhăn nhó đáp: "Sư huynh, đều đã nhiều năm như vậy, ngươi vẫn tính nết y như cũ, cho ta chút mặt mũi có được không?"
Nói xong, ông nhìn thoáng qua Chu Minh Nhân, khuôn mặt già nua bỗng dần dần khôi phục thần sắc trẻ tuổi, Hồng Đàm đứng thẳng sống lưng, hất áo bào lên, cười hỏi: "Chu lão, ngài đang chờ ta hả?"
"Chờ ngươi rất lâu rồi." Chu Minh Nhân bình tĩnh nói: "Nếu không phải là vì chờ ngươi, Đan Thiên Hạo một mực nói nhảm bên tai đã sớm bị ta đập chết. Sơn Hải cửu trọng cũng chẳng có gì ghê gớm! Hồng Đàm, kỳ thật ta chờ ngươi đã rất nhiều năm!"
Hồng Đàm từng bước một đi tới, mỗi một lần cất bước, ông lại càng trẻ tuổi hơn một chút, dần dần, thân thể gầy yếu già nua cũng đã khôi phục vẻ ngoài trẻ trung cường tráng.
Ông mỉm cười, đoạn bảo: "Chu lão, cần gì chứ! Nếu ngươi thật sự muốn so tài, ta sẽ phụng bồi ngươi. Không được thì cứ lên Chư Thiên chiến trường. Ngươi cứ muốn bức ta ra tay, đây không phải là vô cớ gây sự sao?"
Khí thế Chu Minh Nhân cũng dần dần cường đại hơn hẳn, lão trầm giọng nói: "Có nhiều thứ một mực kìm nén thì cuối cùng vẫn cứ phải phát tiết ra ngoài! Đơn - Đa chi tranh đã lâu, thế nhưng đối với ta mà nói, cũng chỉ là như thế!"
Chu Minh Nhân khiến các cường giả bốn phía tham chiến dần dần dừng tay lại.
Dồn dập nhìn về phía bọn họ!
Mấy vị Tôn các lão biến đổi sắc mặt bất định, có ý gì thế?
Chu Minh Nhân bình tĩnh như trước, khẽ nói: "Tiêu diệt đa thần văn nhất hệ là chuyện ta muốn làm, thế nhưng... giải quyết một tên Liễu Văn Ngạn đã phế cũng không có bất cứ ý nghĩa gì! Người khác đều nói Hồng Đàm chuyên tâm nghiên cứu, thực lực ở trong đa thần văn nhất hệ cũng chỉ là bình thường, mà ta... lại không cho là như vậy!"
Chu Minh Nhân bước từng bước về phía Hồng Đàm, mỗi lần đi một bước, khí thế lại càng mạnh mẽ hơn!
"Ta vẫn muốn xem thử ngươi có thể đến Nhật Nguyệt hay không. Ta cũng muốn xem thử, ngươi có thể để cho ta đến Nhật Nguyệt được chăng…"
Khí thế của lão càng lúc càng cường đại!
Vượt qua Sơn Hải đỉnh phong, lại mơ hồ không bằng Kỷ thự trưởng trước đó.
Chu Minh Nhân cất bước, Hồng Đàm cũng đang cất bước, khí thế cũng càng lúc càng mạnh!
Đan Thiên Hạo đang chiến đấu bên dưới thầm mắng một tiếng!
Gã cuối cùng đã hiểu!
Chu Minh Nhân một mực chờ Hồng Đàm, là muốn dùng tư thái toàn thịnh nhất để nghênh chiến với Hồng Đàm, trợ giúp bản thân nhảy vọt vào cánh cửa Nhật Nguyệt.
Chu Minh Nhân chưa bước vào Nhật Nguyệt!
Chỉ thiếu chút nữa…
Một bước này, ông lựa chọn nghênh chiến Hồng Đàm, ông cảm thấy Hồng Đàm có thể giúp ông bước qua cánh cửa Nhật Nguyệt đó!
"Băng Sơn Hải, nào có thoải mái bằng trích tinh lấy nguyệt!"
Chu Minh Nhân bước đi, khí thế cường thịnh vô cùng, sông núi đều xuất hiện hư ảo, vừa đi vừa nói: "Ngô Nguyệt Hoa không được, Hạ Kỳ không được, Đan Thiên Hạo cũng không được... Ta đã thử thay mấy người, Sơn Hải đỉnh phong cũng có không ít, nhưng chỉ có Hồng Đàm ngươi là thích hợp nhất!"