Trên đường, hán tử tục tằng nói: “Gần đây Tinh Lạc Sơn thái bình hơn hẳn, những năm trước chúng ta đều đi đường vòng, không dám đi qua Tinh Lạc Sơn, ngày xưa có không ít đạo tặc và Vạn Tộc giáo chúng trong đó, việc này còn phải cảm tạ Tô Vũ, bằng không, mỗi lần chúng ta vận chuyển hàng hóa đều vòng xa thêm mấy trăm dặm.”
Hán tử lại nói: “Nhưng thời gian dài, bên này lại bắt đầu có đạo tặc tụ tập, bất quá không cường đại như trước, phần lớn là Thiên Quân Vạn Thạch, vả lại chỉ cướp tài vật, chưa từng xảy ra tình trạng giết người cướp của.”
Tô Vũ khó hiểu: “Vậy ngươi sợ cái gì? Ngươi đã là Đằng Không rồi mà!”
Hán tử thở dài, “Những người này rất khó chơi, trừ phi lập tức giết hết, bằng không bám đuôi như ruồi bọ ấy, làm buôn bán không cần thiết dây dưa lằng nhằng, nhưng chúng ta đã báo cho Đại Minh phủ, chờ Đại Minh phủ phái người tới bao vây tiễu trừ đi, hiện tại Đại Minh phủ có thêm quân đoàn mấy vạn cường giả, đều là Đằng Không, chà, thật lợi hại, tùy tiện phải đội trăm người đến chắc cũng đủ quét sạch.”
Tô Vũ khẽ gật đầu, cười mơ màng lẩm bẩm: “Cũng không biết thổ phỉ có mỹ nhân hay không...”
Ba câu không rời nổi nữ nhân!
Hán tử tục tằng bó tay, mà y cũng quen rồi, y nói: “Lãng huynh, chưa chắc đã có mỹ nhân, nhưng tới Đại Hạ phủ thì không thiếu, rồi ta sẽ mời ngươi...”
“Thôi bỏ đi, chỗ ngươi đi chắc chắn rất thấp kém!”
“Ha ha ha, Lãng huynh nói đúng, nghèo quá mà, đành chịu thôi.”
“...”
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, Tô Vũ cũng tìm hiểu một chút tình huống gần đây của Đại Hạ phủ, không có đại sự gì ngoài việc Hạ Tiểu Nhị bị vô số người mắng, Đại Hạ Văn Minh học phủ thì nhận học viên Vạn tộc.
Lời cuối cùng của hán tử nói khiến Tô Vũ chú ý.
“Lần này Lãng huynh đi Đại Hạ phủ phải cẩn thận, ta biết Lãng huynh đã quen, cũng không muốn trêu chọc đám con cháu đại gia tộc, nhưng hiện tại không ít người bọn họ đang ở phủ thành Đại Hạ phủ! Nghe nói hai đại thánh địa đều có con cháu gia tộc tiến đến, chuẩn bị tới Đại Hạ phủ cầu học.”
Hán tử nhắc nhở: “Trong đó có cả hậu duệ vô địch vương giả! Hậu duệ Nhật Nguyệt lại càng nhiều không kể xiết! Hơn nữa người Vạn tộc tới, hiện tại Đại Hạ phủ tạp nham hỗn loạn, còn tính là bình tĩnh bởi vì so ra gần đây Đại Chu phủ không quá an ổn, dù sao chuyển hàng lần này xong, về sau chưa chắc ta đã tới Đại Hạ phủ buôn bán.”
Tô Vũ gật đầu, con cháu đại gia tộc sao?
Có bao nhiêu?
Không ít hậu duệ Vô địch?
Có lẽ đều vì phương pháp chia tách của sư tổ đi.
...
Đoàn người tiến vào khu vực Tinh Lạc Sơn.
Nửa ngày sau, Tô Vũ chém chết một tên mới vào Đằng Không, hắn hừ một tiếng, trong ánh mắt sùng bái của hán tử tục tằng, hắn cất cao giọng nói: “Thôi Lãng ta đến Tinh Lạc Sơn, không lấy mỹ nhân chiêu đãi thì thôi, còn dám chặn đường đánh cướp! Dù sao cũng là Đằng Không, vậy mà còn làm loại chuyện dơ bẩn này, không ghê tởm à?”
Bốn phía im lặng.
Người thương đội đều mang vẻ mặt sùng bái, dù thật hay giả thì khẳng định là có sùng bái.
Lợi hại!
Một kiếm giết chết một vị Đằng Không, thương đội bọn họ chỉ có hán tử tục tằng kia là Đằng Không, nói như vậy, Thôi Lãng cũng có thể một kiếm giết chết, khó trách đội trưởng vẫn luôn khách khí với Thôi Lãng.
Người có tên, cây có bóng.
Mấy năm không ra khỏi Thiên Đô Phủ, hình như Thôi Lãng càng cường đại hơn, không hổ là thiên tài khiến hai đại phủ phải náo nhiệt năm xưa.
...
Tô Vũ không quá để ý, lúc này hắn đang tự hỏi, Đằng Không từ đâu ra?
Những người này là Vạn Tộc giáo sao?
Không nhất định!
Có thể là do người khác phái tới, còn nguyên nhân thì... có lẽ là đang tìm kiếm di tích hắn nói lúc trước.
Đương nhiên, di tích mà Tô Vũ bịa ra chỉ là giả, bất quá vẫn có thể có người tin.
Nơi này cách Nam Nguyên không xa, hơn nữa cũng có khả năng có di tích tồn tại, bọn người kia chưa chắc là Vạn Tộc giáo chúng, có thể là tay sai bị phái tới tìm di tích.
Đương nhiên, thực lực yếu như vậy thì hẳn để canh gác thì đúng hơn.
Dù sao có cường giả thì chắc cũng không dám ra tay.
Tìm di tích phải điệu thấp một chút.
Thôi Lãng là danh nhân Đại Minh phủ, chết ở đây, Đại Minh phủ chắc chắn sẽ phái người tới tra, đưa cường giả tới vậy thì phiền toái.
...
Quả nhiên.
Sau khi đoàn người Tô Vũ rời đi không lâu, có người xuất hiện bên cạnh kẻ vừa bị giết, nhìn thoáng qua thi thể, thấp giọng nói: “Thôi Lãng... đệ tử ký danh của Ngưu Bách Đạo, nếu không phải vì vị kia, Ngưu Bách Đạo đã thu đối phương, gia hỏa này lại chạy ra rồi!”
Sau đó bên cạnh có thêm một người, y thản nhiên giải thích: “Vị kia bế quan, lúc này hắn ra ngoài lang thang cũng là bình thường, thôi, đừng gây chuyện! Gia hỏa Thôi lãng không dễ chọc đâu, không cần báo thù vì một người chết, tiểu tử này coi như xui xẻo, chặn ai không chặn mà lại chặn Thôi Lãng, mấy năm qua tên kia chắc đã nghẹn hỏng rồi.”
“Cũng đúng.”
Hai người nói chuyện một lúc, rồi một người lại nói: “Rất có thể Tinh Lạc Sơn không có di tích, bằng không Tô Vũ cũng sẽ không bại lộ vị trí, vị kia Đại Minh phủ cũng không quản bên này, ngươi nói xem, nó có thể ở Nam Nguyên hay không?”
“Có khả năng, nhưng không đi bên kia được, bên kia có Nhật Nguyệt, quá nguy hiểm!”
“Haizz!”
Người nói chuyện thở dài một tiếng, “Thật muốn đi vào di tích vô địch. Dù không thành vô địch thì Nhật Nguyệt cũng không khó, đáng tiếc...”
“Không có gì đáng tiếc, ta cảm thấy sớm muộn gì Đại Hạ phủ cũng loạn, cường giả đóng quân ở Nam Nguyên có lẽ sẽ mau chóng rời đi, rốt cuộc đến bây giờ vẫn không thu họach được gì.”
“Chúng ta cũng chưa chắc có thể tìm được.”
“Thử thời vận thôi, thứ này không phải chỉ có thực lực là đủ, dù sao khi Tô Vũ kế thừa thì hắn mới chỉ là khai nguyên.”
“...”
Hai người hàn huyên hồi lâu, sau đó biến mất tại chỗ.
Còn người đã chết thì không ai buồn quản.
Thôi Lãng... cũng không cần quản hắn, đó không phải mục tiêu, giết cũng không được gì, còn làm mình gặp phiền toái, nếu giết Thôi Lãng thì có khi Đại Minh phủ sẽ mặc kệ, nhưng không chừng vị kia Đại Đường phủ sẽ quản một chút, người ta hô đánh hô giết hắn, đó là chuyện của người ta, biết đâu hắn lại là cháu rể của vị kia thật thì sao.
...
Tô Vũ quay đầu nhìn thoáng qua phía sau, cười cười, hai vị Lăng Vân cảnh.
Cũng không biết người nhà ai, hay là người Vạn Tộc giáo.
Thôi, không cần để ý tới.
Với tính tình của Thôi Lãng, chuyện không quan hệ đến mình thì đều lười quản, không cần vì giết hai Lăng Vân mà bại lộ cái gì.
Đã sắp tới Nam Nguyên.
Ra khỏi Tinh Lạc Sơn, nhiều nhất đi thêm một ngày liền có thể đến Nam Nguyên.
Ta đã trở lại!
Tô Vũ nhìn về phía trước, hắn còn chưa thấy cái gì, nhưng trong lòng đã có chút thổn thức, hắn đã trở lại, hy vọng tòa tiểu thành này có thể vĩnh viễn yên bình, đáng tiếc hắn lại sinh ra tại đây, di tích vô địch... đã khiến không ít người động tâm.