Vở kịch hay bắt đầu rồi!
"Cự Sơn, Độc Nhãn, Huyết Nguyệt, hai vị Hộ Đạo giả của Hạ Hổ Vưu, còn có vị Sơn Hải ngày đó đi theo mình, không biết có tới hay không."
Phía bên mình đã xác định là 5 vị cường giả Sơn Hải cảnh.
Không coi là nhiều, thế nhưng Tô Vũ cũng chẳng để ý.
Thật sự đến lúc nguy hiểm, Chu Thiên Đạo sẽ ra tay.
Mà việc hắn phải làm chính là bức bách đối phương xuống tay với hắn, Vạn Tộc giáo cứ giết tùy ý, nhưng Đơn thần văn nhất hệ nhất định phải ra tay với hắn thì mới có cớ để chém giết, bằng không, Chu Thiên Đạo cũng sẽ khó xử.
Tùy tiện giết cường giả của Đơn thần văn nhất hệ, Chu Thiên Đạo hiển nhiên không sợ, thế nhưng sẽ mang lại phiền phức cho Đại Minh phủ.
Mà mục đích của Tô Vũ là bức bách đối phương ra tay!
Không tiến vào màn kịch mà chỉ vây xem là không đủ.
Muốn giết thì phải giết danh chính ngôn thuận mới được!
Đến lúc đó, còn có trò hay để xem, phù thu hình Tô Vũ đều đã chuẩn bị xong, chờ sự tình kết thúc hắn sẽ công khai khắp thiên hạ, dù sao hắn cũng không sợ, còn việc Đại Hạ phủ khó xử hay làm khó dễ sau đó, liên quan cái rắm gì đến hắn!
Nếu quyết định đầu nhập vào Đại Minh phủ, giờ phút này hắn phải đứng về phía Đại Minh phủ.
Phải cân nhắc lợi ích cho Đại Minh phủ!
Hắn muốn vào Đại Minh phủ, cũng cần phải dùng hình ảnh công khai chính diện mà tiến vào, hắn là bị buộc rơi vào đường cùng nên mới tới Đại Minh phủ.
Chứ không phải là hắn phản bội hay chạy trốn!
Trần Vĩnh đã nói rồi, hắn nên lưu cho mình một con đường, bằng không, hôm nay nếu hắn phản bội Đại Hạ phủ, ngày mai lại phản bội Đại Minh phủ, thanh danh triệt để biến xấu, vậy thì sẽ rất khó tồn tại.
Dư quang của hắn lại lần nữa nhìn thoáng qua đám Hạ Thanh.
Mượn đao giết người mới được!
Cường giả Vân Hổ tộc thì hắn còn cần dùng đến.
Cho các ngươi một chút lá gan, các ngươi cũng không dám vừa đến đã phản bội, bằng không, chạy thoát một vị cường giả thì các ngươi nhất định phải chết. Nếu như muốn phản bội, đại khái cũng phải chờ toàn cục định ra thì mấy người này mới dám!
"Còn có thể lợi dụng phế vật một chút!"
Tô Vũ thầm nghĩ, hắn tiến lên, càng đi về phía trước, càng cảm thấy quen thuộc.
Trong mảnh vỡ kí ức đã xuất hiện qua những hình ảnh này!
Sắp tới rồi!
Vừa đi, Tô Vũ vừa lên tiếng: "Sắp tới di tích, nhưng các ngươi đừng đi loạn, xung quanh di tích đều là nơi rất nguy hiểm! Chỉ có ta mới có thể mở ra, máu của ta mới là then chốt để mở ra di tích! Trừ phi các ngươi giết ta, thế nhưng giết ta thì Đại Hạ phủ sẽ không từ bỏ ý đồ."
Tô Vũ lại bổ sung: "Máu của ta mới có thể mở ra di tích và còn cần nguyên bộ thần văn thủ quyết. Chư vị chớ lộn xộn tâm tư."
Lời này vừa nói ra, trong hư không có vị nổi giận quát: "Tô Vũ, bớt nói nhảm, ai muốn giết ngươi?"
Là giọng của lão Thiên Mã!
Tô Vũ bật cười, "Tiền bối đừng bận tâm, ta chỉ nói trước thôi, miễn gây ra hiểu lầm."
Nói một cách khác, muốn mở ra di tích thì phải bắt được ta, lấy máu của ta và ta lại vẫn phải sống sót.
Không bắt được ta, tìm tới di tích thì cũng vô dụng.
Nhưng mà Đơn thần văn nhất hệ chớ có vì di tích mà không giết ta, ta sẽ nhức đầu lắm, mặc dù xác suất này hầu như không tồn tại, nhưng phòng ngừa vạn nhất thì có sao?
Các ngươi nhất định phải giết ta, phải bắt ta!
Khi đó mới có thể buộc các ngươi nhất định phải động thủ!
...
Ngay tại lúc Tô Vũ tới gần bảo khố.
Trên Tinh Lạc sơn, khu vực bên ngoài chỗ của nhóm Tô Vũ.
Từng vị cường giả ra trận, Chu Bình Thăng cũng đến, hiện giờ hắn đã thay hình đổi dạng, cũng mang theo mấy người đang đang bố trí cái gì đó.
Sau một khắc, Độc Nhãn đi ra từ trong hư không, liếc mắt nhìn hắn nhưng không quản hắn, nó nhìn về phía Huyết Ngạc rồi nói: "Nhiệm vụ của các ngươi là phong tỏa ngọn núi này, không cho phép bất luận người nào xuất nhập! Nhất là không cho phép người bên trong thoát đi! Dù cho Sơn Hải phá vây cũng phải cuốn lấy cho ta, bảy tám vị Lăng Vân cuốn lấy một vị Sơn Hải một lát cũng không thành vấn đề gì..."
Độc Nhãn lạnh lùng nói: "Thả chạy bất cứ kẻ nào, các ngươi cảm giác mình có khả năng trốn khỏi mấy vị Sơn Hải truy sát thì cứ thử xem."
Dứt lời, nó nhìn về phía Chu Bình Thăng, u lãnh nói: "Nhiệm vụ của các ngươi là phong tỏa lối đi truyền âm, trông chờ vào vài vị Lăng Vân có thể là chưa đủ!"
Chu Bình Thăng hừ một tiếng, cũng không nói nhảm, từng khối ngọc phù hiện ra.
Trong nháy mắt bắn đi về bốn phương tám hướng!
Trong lòng hắn ta tỏ ra xem thường, sự lợi hại của Văn Minh sư, các ngươi có thể hiểu được à?
Phong tỏa lối đi truyền âm mà thôi, các ngươi còn tưởng rằng nhất định phải Sơn Hải mới được sao?
Sơn Hải lấy ở đâu ra nhiều thời gian rỗi như thế, một bộ đại trận là có thể giải quyết sự tình!
Độc Nhãn chỉ nhìn mà không nói gì, thân ảnh bất chợt tan biến.
Từng vị cường giả Sơn Hải cảnh phân tán đến các phương, nhiệm vụ của bọn hắn là không cho phép bất luận người nào xuất nhập, bên trong mới là hiện trường đại chiến, dù cho có người trốn ra thì nhiều Lăng Vân Đằng Không như vậy quấn lấy một tên Sơn Hải cũng được.
Chu Bình Thăng vừa bày trận, vừa nhìn về phía hẻm núi lớn, chính là ở đằng kia.
Tô Vũ, cuối cùng thì hôm nay ngươi cũng phải chết.
Di tích... Tuy rằng Chu Bình Thăng cũng động lòng, nhưng mà nghĩ đến những Sơn Hải đang ở bên trong, hắn lại thấy hơi bất đắc dĩ.
Đang nghĩ ngợi, truyền âm phù chợt lóe sáng, hắn vừa mở ra, là tin từ Vu Hồng: "Cho truyền âm phù của chúng ta một cái tuyến riêng, đừng để bị người ta phát hiện, mặt khác, chuẩn bị sẵn sàng, thông tri người của ngươi bày trận ở bên ngoài, diệt cỏ tận gốc, đám Vạn Tộc giáo kia phải xử lý sạch sẽ!"
Diệt cỏ tận gốc!
Thời khắc này Vu Hồng đã ra lệnh!
Hôm nay hết thảy nơi đây đều sẽ thuộc về Đơn thần văn nhất hệ, di tích, Tô Vũ và cả những gia hỏa Vạn Tộc giáo kia!
Phải giết sạch bọn hắn mới có thể an tâm.
Bằng không, dù bọn hắn không trông thấy được bộ dáng chân thật của cường giả Đơn thần văn nhất hệ, nhưng đến Sơn Hải rồi thì một chút khí tức vẫn có thể nắm bắt, ít nhiều cũng có thể đoán được bà là ai.
Phải giết sạch mới được!
Chu Bình Thăng bất động thanh sắc, giết sạch cũng tốt, hắn lo lắng có người chạy mất, Vạn Tộc giáo sẽ trở thành phiền toái lớn.
Hiện tại Vu Hồng muốn giết người diệt khẩu, đúng là hợp ý hắn!
Truyền âm phù chấn động một cái, "Bày trận bên ngoài, không cho phép bất luận người nào ra vào."
Lúc này, cách bọn họ một khoảng, một đại trận vô hình bay lên.
...
Trong thôn trang nhỏ.
Chu Thiên Đạo líu lưỡi, "Đệch! Bánh ngàn tầng a! Này thì phải bố trí bao nhiêu đại trận? Đơn thần văn nhất hệ có mấy cái đại trận, Vạn Tộc giáo cũng bày mấy cái đại trận, những người khác cũng đang bày trận. Phát tài rồi, thu thập nhiều trận phù như thế, bán giá 500 ngàn công huân đều được!"
Một tên lại âm hiểm hơn so với một tên!
Bên ngoài đều đấu thành dạng này sao?
Ai ai cũng đều lưu lại một chiêu!
Sơn Hải cũng nhiều hơn so với tưởng tượng!
Ông nhịn không được nhìn về phía Hầu thự trưởng, "Lão Hầu, Đại Minh phủ có phải lạc hậu quá rồi không?"
Hầu thự trưởng không lên tiếng.
Không phải lạc hậu mà là đặc biệt tụt hậu, mẹ nó, người Đại Minh phủ ra ngoài thì sẽ bị người ta hãm hại chết chắc!
Nhìn đi kìa, Tinh Lạc sơn hôm nay bày bên trong một tầng bên ngoài một tầng, khắp nơi đều là trận pháp, từng người đều đang gài bẫy, ai ai cũng muốn nuốt một mình hết thảy, đều muốn diệt cỏ tận gốc. Nếu không phải Tô Vũ bảo họ sớm trông coi, có lẽ dù bên này đánh thành bột nhão thì họ cũng chưa hẳn đã biết.
Đơn thần văn nhất hệ muốn diệt sạch Vạn Tộc giáo, mà Vạn Tộc giáo cũng có một chút chuẩn bị ở sau, chúng sợ Đơn thần văn nhất hệ trở mặt nên trong hư không, chỉ là phù thu hình đẳng cấp cao đã có mấy chục miếng. Nếu không phải Đại Minh vương sớm tạo đại trận thì đại khái sẽ chẳng thể biết gì.
Sơ sẩy một chút thì Nhật Nguyệt đi vào cũng toi đời.
Hầu thự trưởng còn đang suy nghĩ, sau một khắc, Chu Thiên Đạo nghiến răng nói: "Ta muốn thông tri cho lão đầu tử, chết nhiều Sơn Hải như thế thì ta sợ ta gánh không được. Nhật Nguyệt chết thì ta càng gánh không được. Lỡ như Nhật Nguyệt chết, Chiến Thần điện cùng Cầu Tác cảnh đều sẽ tới hỏi tội ta!"
Ta phải cầu viện!
Đậu má, tiểu tử Tô Vũ kia, năng lực gây sự của ngươi khiến cho ta hết sức lo lắng.
Đó là ngươi còn chưa vào Đại Minh phủ đấy, thế mà tim ta đều sắp bình bịch nổ tung rồi!