“Xếp hạng thứ nhất là Đại Minh thiết kỵ quân!”
Tô Vũ gật đầu, “Ta đã từng nghe nói tới, quân đội cưỡi yêu thú tác chiến, xem như kỵ binh, số lượng không nhiều lắm, chiến lực lại rất mạnh, ở chiến trường Chư Thiên cũng là quân đoàn số một, nghe đồn có thể sánh với Long Võ vệ.”
“Long Võ vệ ư?” Hầu thự trưởng lắc đầu: “Nếu ngươi nói đến Long Võ minh vệ, bọn họ mà đối đầu với Đại Minh thiết kỵ quân thì chính là tìm chết, Long Võ ám vệ mới cường đại, ám vệ có không ít Nhật Nguyệt, Đằng Không gần như là tiêu chuẩn thấp nhất, đó mới là quân tinh nhuệ của Đại Hạ phủ.”
Tô Vũ gật đầu, trước đây hắn không biết đến ám vệ, chỉ vừa mới biết được cách đây không lâu.
Hạ Văn, Hạ Võ kỳ thật đều tính là ám vệ, rất mạnh, là Sơn Hải cảnh.
Lão giả Nhật Nguyệt mà hắn gặp ở Nam Nguyên cũng là ám vệ cường giả.
“Đại Minh thiết kỵ quân có nhân số không nhiều, chỉ có 5000 người, Đằng Không là binh, Lăng Vân là Bách Phu Trưởng, Sơn Hải là Thiên Phu Trưởng, Thiết Chính Phó ba vị tướng chủ đều là Nhật Nguyệt! Võ trang hạng nặng, áo giáp, binh khí, Thần Phù, đan dược, tọa kỵ trang bị… đều là nhất lưu!”
Tô Vũ khiếp sợ: “5000 Đằng Không?”
“Đúng vậy!”
Hầu thự trưởng đắc ý: “Đây là một chi lực lượng có thể so với Long Võ ám vệ. Đại Minh phủ tích lũy hơn 300 năm, nói thật, ở trong quân đoàn Chiến Giả, quân đoàn này cũng xếp hạng hàng đầu, không kém gì Long Võ vệ, cũng không kém hơn so với Đại Tần Thiết Ưng vệ.”
Lúc này, cuối cùng y cũng có cơ hội khoe ra điểm tốt của phủ mình, cười ha hả nói: “Tướng sĩ trong quân mỗi người đều được trang bị tọa kỵ là Kim Ngưu một sừng, đấu tranh anh dũng, bách chiến bách thắng!”
“Kim Ngưu một sừng?”
Tô Vũ nhìn thoáng qua con trâu ngốc nghếch đang ghé đầu qua một bên ăn gì đó ở gần bàn mình, Toản Sơn Ngưu cảm nhận được tầm mắt hắn thì nhanh chóng nhìn lên, tỏ ra ngoan ngoãn nói: “Ngưu tộc có rất nhiều loại, ta biết Kim Ngưu một sừng, sừng bén nhọn, chiến đấu dũng mãnh, nhưng xếp hạng không cao, nếu phải phân chia thì nằm trong 1000 hạng đầu.”
Vậy cũng rất không tồi!
Tô Vũ hơi kinh ngạc, ở Đại Hạ phủ, hắn chưa từng chú ý những thứ này.
Không ngờ Đại Minh phủ lại có một chi thiết kỵ quân như vậy!
Hầu thự trưởng đắc ý, hào hứng kể tiếp: “Đó là quân đoàn tinh nhuệ thứ nhất, thứ hai là quân đoàn thường quy, Thiên Đạo quân.”
Tô Vũ sửng sốt, Hầu thự trưởng ho nhẹ một tiếng, thấp giọng nói: “Sửa tên vài thập niên trước, không phải Đại Hạ phủ có Long Võ vệ sao? Hạ Phủ chủ gọi đó là Long Võ vệ, Phủ chủ chúng ta cũng là người trọng mặt mũi, thế nên ngài ấy liền sửa lại.”
Hiểu rồi!
Thấy Hạ Long Võ sửa tên, ông cũng sửa tên.
Tô Vũ dở khóc dở cười.
“Thiên Đạo quân có thể xem như Trấn Ma quân. Thiên Đạo quân cũng không ít, 50 vạn tướng sĩ, trang bị quân chủng thường quy, xem như quân đoàn nhị lưu đỉnh cấp, thực lực chênh lệch không lớn với Trấn Ma quân, nhưng phương diện ý chí chiến đấu hơi kém hơn một ít, cho nên hiện tại Trấn Ma quân được xem như nhất lưu quân đoàn.”
“Thứ ba là Đại Minh quân, cũng chính là phủ quân. Quân đoàn này có số lượng khá đông, tầm 50 vạn giống Thiên Đạo quân, phủ quân đóng quân ở trong địa bàn Đại Minh phủ, trang bị quân chủng thường quy, ý chí chiến đấu kém một chút, nhưng trang bị đều là tốt nhất!”
Y đã nhắc tới việc ý chí chiến đấu của các quân đoàn “kém một chút” vài lần, làm Tô Vũ không khỏi tò mò hỏi: “Thự trưởng, ý chí chiến đấu kém lắm hả? Không phải ngài nói Chiến Giả của Đại Minh phủ không yếu sao?”
“Cũng không tính là ý chí chiến đấu kém.” Hầu thự trưởng không biết nói sao, ngẫm nghĩ một lát rồi mới trả lời: “Là tương đối thôi. Dựa vào đao thật kiếm thật chiến đấu thì hơi yếu, có điều Đại Minh phủ chúng ta có một điểm hay bị người lên án, chính là trước khi chiến đấu, Văn Minh sư Đại Minh phủ sẽ lấy ra một đống thứ đồ chơi lung tung loạn thất bát tao tặng cho quân đội.”
Hầu thự trưởng cười khổ: “Ví dụ như trận chiến ba năm trước, Thiên Đạo quân gặp một đoàn Thần tộc vạn quân, lúc ấy hai bên ác chiến, kết quả Văn Minh sư đóng quân không biết lấy đâu ra vài thứ, đánh bậy đánh bạ thả ra hàng tỉ con phi trùng, suýt nữa gặm sạch cả hai phe, khiến đại quân hai phương dồn dập trốn chạy, đến bây giờ bên kia vẫn là tử địa, vô số phi trùng cắn nuốt tất cả, chúng đang thổi quét chiến trường Chư Thiên, nghe nói đã có vô địch phải tiến đến xử lý.”
“…”
Thực bất đắc dĩ.
Hầu thự trưởng cũng không biết nên nói gì, Đại Minh phủ không yếu, nhưng đánh trận lại khiến đối thủ phải đau đầu, mà bản thân Đại Minh phủ cũng đau đầu, có vài kẻ Văn Minh sư đóng quân thường xuyên làm ra một ít chuyện kỳ ba.
Ví dụ như đám sâu kia suýt nữa cắn nuốt cả Thiên Đạo quân, địch ta chẳng phân biệt, đúng là làm loạn.
Tô Vũ không hé răng, ba chi cường quân, thực lực tổng hợp không yếu, nhưng ý chí chiến đấu không mạnh.
Thời điểm đánh giặc thích dựa vào ngoại vật, đợi Văn Minh sư lấy ra bảo bối tới hỗ trợ.
“Ở chiến trường Chư Thiên, Đại Minh phủ có nhiều địch nhân không?”
“Cái này…” Hầu thự trưởng ngẫm nghĩ một lát, “Khó nói, chiến trường Chư Thiên tương đối hỗn loạn, cơ bản chia làm bốn đại chiến khu Đông Nam Tây Bắc, Nhân tộc đóng quân ở chiến khu phía Đông, Thần tộc ở chiến khu Tây bộ, Ma tộc ở chiến khu Nam bộ, Tiên tộc bá chiếm chiến khu phía Bắc.”
“Đương nhiên đây chỉ là phân chia cơ bản, còn có các tộc khác trộn lẫn trong những chiến khu này.”
“Chiến đấu ở chiến trường Chư Thiên thường có ba mục đích, thứ nhất, tiêu diệt địch nhân! Thứ hai, tìm kiếm di tích! Thứ ba, xâm lược tộc nhỏ!”
Cái thứ nhất thì Tô Vũ đã biết, cái thứ hai lại làm hắn cảm thấy ngoài ý muốn, “Chiến trường Chư Thiên có di tích ư?”
“Ngươi biết Tinh Vũ phủ đệ không? Nó đấy.”
Y giải thích cho Tô Vũ: “Còn cái thứ ba thì rất đơn giản, đôi khi một vài tộc nhỏ đánh bậy đánh bạ mở ra thông đạo thông đến chiến trường Chư Thiên, một khi bị phát hiện thì sẽ có cường tộc đánh vào, tuy rằng tộc nhỏ đều có lực hạn chế, lực áp chế, nhưng tác dụng không lớn.”
Hầu thự trưởng giải thích: “Tỷ như có tộc nhỏ bá chiếm một giới, nhưng một giới này mạnh nhất chỉ là Sơn Hải cảnh, Nhật Nguyệt chủng tộc Thần Ma đi vào đều bị áp chế tới Sơn Hải, vậy thì tính sao?”
Thực lực ngươi không đủ, ta bị áp chế vẫn có thể xử lý ngươi! Nhẹ nhàng bắt lấy!
“Những tiểu giới đó thường có một ít kỳ trân dị bảo, thậm chí có vài kẻ sẽ trực tiếp luyện hóa một giới, cho nên ở chiến trường Chư Thiên, một khi những tộc nhỏ bị phát hiện, dù đóng cửa thông đạo thì vẫn có khả năng bị công phá xâm lược, cho nên tộc nhỏ ở chiến trường Chư Thiên sẽ dựa vào một vài cường tộc, giao nộp lễ vật hằng năm tiến cống các đại cường tộc!”
Tô Vũ trầm mặc một hồi rồi hỏi: “Nhân tộc cũng vậy ư?”
“Đúng vậy, Nhân tộc cũng sẽ xâm chiếm một ít tiểu giới.”
Hầu thự trưởng cười nhạt: “Bằng không duy trì phí tổn của vô số đại quân bằng cách nào? Chỉ dựa vào giết chóc là không thể được! Các đại phủ đều đang xâm lấn một ít tiểu giới.”
Lúc này, Ảnh Tử chợt mở miệng: “Đúng vậy, năm xưa Ảnh Giới ta cũng từng bị xâm lấn, nhưng Ảnh Giới có không ít cường giả, hơn nữa lực áp chế cường đại, Ma tộc tổn thất 3 vị Nhật Nguyệt cảnh, một vị vô địch tiến công lại bị tộc ta đánh lui, sau đó liền thừa nhận địa vị độc lập của Ảnh Giới.”
“Ảnh tộc không phải Bách cường chủng tộc sao?” Tô Vũ tò mò hỏi: “Vậy mà cũng có kẻ dám xâm lấn địa bàn của các ngươi?”