Thất sách!
Quá thất sách!
Ta quá ngu ngốc, ta nên nghĩ đến đây là khen thưởng cho Địa binh mà không phải bản thân mình.
Tô Vũ vội vàng lấy ra đại lượng Thiên Nguyên khí, Triệu Lập bạo rống một tiếng, mạnh mẽ thu hồi Địa binh vào trong biển ý chí của mình, thu hồi Chủ Thần văn, ông có thể mượn cơ hội này đột phá vào Sơn Hải.
Lúc trước, ông tưởng rằng mình đã đủ cường đại, Địa binh 73 đạo khắc văn, ông có thể nhanh chóng thu hồi, hiện tại ông không đủ mạnh, còn muốn thu hồi Địa binh gần 77 đạo khắc văn, má nó chứ, ông muốn điên luôn rồi.
Ông trời định trêu đùa ông đấy ư?
...
Cùng lúc đó.
Phong vân biến sắc.
Ngoại giới, lôi đình nổi lên bốn phía, một đám mây nhanh chóng rơi vào bí cảnh, trong chớp mắt, Địa binh xuất hiện 76 đạo kim văn.
Trong đại điện phủ thành chủ, Triệu Thiên Binh đột nhiên đứng lên, một cước đá nát cái bàn, cả giận quát: “Đáng chết, sao lại khen thưởng Địa binh?”
Ông cũng không nghĩ tới!
Bởi vì ông cũng chưa từng gặp!
“Mấy vị đại nhân, đợi lát nữa mong rằng mấy vị đại nhân kịp thời ra tay!”
Triệu Thiên Binh gần như sắp sụp đổ, ông thấy Triệu Lập chế tạo Địa giai thành công, rất là vui sướng, còn nhanh hơn dự đoán của ông, cũng nhẹ nhàng hơn một ít, nhưng ông không ngờ dị tượng lại quấy rối.
Nếu là bình thường thì đây là chuyện tốt, nhưng hiện tại văn binh ẩn chứa Chủ Thần văn của Triệu Lập mạnh như thế, Triệu Lập có thể thu hồi vào biển ý chí, làm chính mình tiến vào Sơn Hải cảnh sao?
Cẩn thận đừng làm nát biển ý chí của ông.
Đột nhiên, trên Địa binh lại có thêm một đạo khắc văn, chính thức là 77 đạo!
Triệu Thiên Binh há miệng thở dốc, vẻ mặt tuyệt vọng!
Thiên địa khen thưởng lại thành độc dược, lí nào lại thế, chỉ có thể than sư đệ ta quá xui xẻo!
...
Lúc này, Triệu Lập đang điên cuồng rống lên.
Còn nhiều khắc văn hơn nữa ư?
Phải giết chết ta mới được à?
Ông cường ngạnh dung hợp Văn Binh, lại không ngừng hộc máu, ý chí lực chấn động dữ dội, biển ý chí của ông tuy rất vững chắc nhưng lúc bấy giờ đã tiêu hao rất lớn, hiện tại Văn Binh còn mạnh hơn tưởng tượng của ông, giờ phút này muốn thu hồi nó, khó khăn tăng thêm không chỉ ba phần.
Ngay lúc ông đang điên cuồng hét lên, Tô Vũ cắn răng, lại lấy ra một thần văn, thần văn Nhật Nguyệt cuối cùng, lập tức phá hủy!
“Lão sư, hấp thu!”
Dứt lời, Tô Vũ lấy ra hơn phân nửa Thiên Nguyên khí bao vây lấy Triệu Lập.
Làm sao bây giờ?
Địa binh quá mạnh, Triệu Lập có vẻ không chịu nổi, nhưng phá hủy thêm một thần văn Nhật Nguyệt, Triệu Lập lập tức hấp thu, khôi phục lại một chút, giờ phút này, Văn Binh cũng điên cuồng giãy giụa, bay vào trong biển ý chí của ông.
Tô Vũ bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, ngay sau đó, hắn hét lên: “Lão sư, Khoách Thần chùy của ta và của ngài là một thể, ngài thu hồi đi, dung hợp lại rồi đánh chết Văn Binh này, làm nó nghe lời ngài!”
Triệu Lập cũng nghĩ tới điều này, vội quát: “Giúp ta một tay, nhanh, mang Khoách Thần chùy gia nhập biển ý chí của ta, nhanh lên!”
“Lão sư, tự ngài lấy đi là được...”
“Đừng nói nhảm!”
Triệu Lập quát: “Ngươi gia nhập thực lực sẽ mạnh hơn, nhanh lên!”
Tô Vũ gật đầu, không nói gì, kỳ thật hắn có thể gia nhập, nhưng như vậy hắn sẽ phải đưa ý chí lực vào biển ý chí của Triệu Lập, nghĩa là biển ý chí của Triệu Lập phải không bố trí phòng vệ, đây là một chuyện cực kỳ nguy hiểm!
Giữa Văn Minh sư, cho dù là phụ tử thì cũng ít khi tùy tiện làm chuyện này.
Ngay cả Tô Vũ cũng không dám tùy tiện cho người khác tiến vào biển ý chí của mình.
Tô Vũ nghĩ tới gì đó, chợt quát: “Cục lông nhỏ, giúp ta. Lão sư, ta mang nó cùng tiến vào trấn áp, nó sẽ không để lộ bí mật đâu.”
“Nhanh lên!”
Triệu Lập mặc kệ, trước phải trấn áp được thanh Địa binh kia rồi tính.
Ngay sau đó, ý chí lực của Tô Vũ vừa động, một cây búa liền xuất hiện, nó là Khoách Thần chùy dung hợp thần văn chiến kỹ, đính 22 thần văn, hóa thành cây búa rất cường đại, Cục lông nhỏ cũng nhảy tới trên cây búa, nhanh chóng chui vào biển ý chí của Triệu Lập.
...
Tinh thần Tô Vũ bám vào cây búa, hắn hơi hoảng hốt một chút, trong chớp mắt đã tiến vào một thế giới trống trải, tiếng sóng biển ngập trời!
Không, là biển ý chí.
Ý chí lực giống như nước biển quay cuồng.
Trong biển ý chí của Triệu Lập, từng thần văn hiện lên, Tô Vũ lướt qua, sau đó thấy Văn Binh bị thần văn vây quanh, bị Khoách Thần chùy đang mạnh mẽ nện gõ.
Không thể trấn áp được nó!
Biển ý chí đang kịch liệt rung chuyển!
Tô Vũ cũng chần chừ, thao tác cây búa nhanh chóng đánh về phía Văn Binh, ba cây búa đánh nhau trong biển ý chí của Triệu Lập, hắn nhất định phải đánh phục gia hỏa này mới được, nếu không thì biển ý chí của Triệu Lập sẽ bị gia hỏa này đánh bại.
Vô thanh vô tức!
Ba cây búa đang không ngừng chiến đấu, Tô Vũ yếu nhất, chuôi Văn Binh kia mạnh nhất, nhưng lúc này hai đánh một lại miễn cưỡng có lực lượng ngang nhau.
Giờ phút này, biển ý chí của Triệu Lập đang lột xác.
Nó đang khuếch trương, cường hóa, trong đó có một đám Thần khiếu mở ra đã có dấu hiệu dung hợp, đây là quá trình tấn cấp.
Thanh âm Triệu Lập truyền đến, ông quát: “Chờ ta thăng cấp Sơn Hải là có thể trấn áp được, giúp ta chống đỡ một hồi, tiểu tử hiểu chưa?”
“Hiểu rồi!”
Tô Vũ đáp lời, cây búa vẫn đang kịch liệt giao chiến, đây là Chủ Thần văn của Triệu Lập, đáng tiếc hiện tại không bị khống chế, nếu để nó trong biển ý chí thì có thể thăng cấp, một khi Triệu Lập thăng cấp Sơn Hải thành công thì hoàn toàn có thể ngăn chặn nó.
...
Ngoại giới, không ít người đều thấy cây búa kia đang chấn động, chấn động kịch liệt.
Bọn họ hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Người biết thì sắc mặt ngưng trọng, Triệu Lập có thể chống đỡ được sao?
Nếu không chịu đựng nổi thì biển ý chí của ông sẽ hỏng mất.
Trần lão lộ vẻ bất đắc dĩ, “Khen thưởng của thiên địa vậy mà lại thành độc dược đòi mạng, này... Aiiiz! Cũng coi như bài học cho những kẻ sau này, quy tắc khen thưởng ra là khen thưởng Văn Binh, không phải thưởng người!”
Những người khác cũng nghĩ mà sợ, Hồ Kỳ lãnh đạm nói: “Đừng sợ, cả đời chúng ta cũng không đánh ra Văn Binh được quy tắc khen thưởng, không có lý do gì phải lo cả, nhàm chán!”
“...”
Đắng lòng!
Đám Đúc Binh sư Địa giai cúi đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ, Hồ Kỳ nói rất có đạo lý, thô nhưng thật.
Chúng ta.. căn bản không đúc ra được, lo cái gì.
...
Ầm!
Trong biển ý chí, ba cây búa đại chiến long trời lở đất, sóng cuộn biển gầm.
Biển này là biển ý chí.
Hôm nay, trong biển ý chí, Thần khiếu như sao trời, một vài sao trời đang tụ hợp, đây là lần đầu tiên Tô Vũ nhìn một người thăng cấp Sơn Hải rõ ràng như vậy.
Hợp khiếu!
Thần khiếu hợp nhất!
Sơn Hải hợp 72 Thần khiếu, 8 Thần khiếu hợp nhất, đó là Sơn Hải.
Vậy thần văn có tác dụng gì?
Nếu Thần khiếu hợp nhất chính là Sơn Hải, còn cần thần văn làm cái gì?
Vì sao thần văn không thăng cấp, Thần khiếu không có biện pháp hợp nhất, cũng không thể tiến vào Sơn Hải cảnh sao?
Giờ khắc này, Tô Vũ có vô số nghi hoặc.
Mà hắn không có nhiều thời gian quan sát.
Hắn chỉ biết trước khi 8 khiếu hợp lại, hắn không thể để Văn Binh chạy loạn, nếu không lão Triệu có khả năng thăng cấp thất bại, hơn nữa biển ý chí cũng có khả năng bị cây búa kia đánh nát.
Áp chế!
Trấn áp!
Hắn và Triệu Lập đều đang trấn áp cây búa kia, ba cây búa không ngừng giao chiến, chấn động lẫn nhau, búa thần văn chiến kỹ của Tô Vũ yếu nhất, bị đánh đến run rẩy kịch liệt, Tô Vũ phải cố gắng chống đỡ.
Đây là lực lượng Sơn Hải, hiện tại hắn phối hợp ý chí lực với thần văn nhưng vẫn kém Sơn Hải cảnh.
Triệu Lập lại phải thăng cấp, giờ phút này ông có chút lực bất tòng tâm, không trấn áp được cây búa kia khiến biển ý chí quay cuồng, đã mấy lần cây búa kia sắp lao ra, suýt đánh trúng biển ý chí của ông.
Nếu không phải biển ý chí của Triệu Lập cường đại, Lăng Vân cửu trọng tầm thường đã sớm bị đập phá biển ý chí.
Dù thế, Triệu Lập cũng sắp không chịu đựng nổi.