Mà cùng lúc đó, theo danh khí tăng lên, thanh danh vang dội, mấy bộ công pháp mở rộng truyền lưu, tầm quan trọng của Tô Vũ được tán thành, danh khí không chỉ dừng lại trong Nhân tộc.
Trong lúc Tô Vũ đang mời chào mấy vị lão nhân.
Vạn Tộc Giáo.
Một cứ điểm cao cấp.
Giờ phút này, trong một đại điện, từng đạo hình chiếu hiện ra.
Không có chân thân nào đến đây, nhưng hình chiếu thì có rất nhiều. Đều mơ hồ không rõ!
“Nguyên Thủy giáo chủ đã tới, Thủy Ma giáo chủ cũng tới rồi.”
Trong đại điện, có người dẫn đầu lên tiếng: “Nhị vị giáo chủ tới rồi thì cùng nói về vấn đề của Tô Vũ đi! Dù là《 Nguyên thần · Văn quyết 》hay《 Phương pháp hợp khiếu 》thì hẳn là mọi người đều biết, đó là bảo bối, là chí bảo, là thứ tốt! Lá gan Tô Vũ cũng lớn, không nghĩ tới hắn dám truyền bá mấy bản công pháp đó!”
“Mà nay mấy đại cường tộc Thần Ma cũng đều biết được việc này, dù chưa ảnh hưởng đến lĩnh vực vô địch, nhưng tiếp tục như vậy thì vài năm nữa thực lực các đại phủ chắc chắn sẽ tăng mạnh!”
Người này mới nói đến đây, hư ảnh ngồi trên bảo tọa Nguyên Thủy giáo chủ đã ngắt lời: “Đừng lảm nhảm! Nhân tộc cường đại cũng tốt, suy nhược cũng vậy, chúng ta là phản đồ thì không cần để ý, chúng ta chỉ vì ích lợi...”
Bên kia, hình chiếu Thủy Ma giáo chủ Lam Thiên cười khinh miệt: “Ích lợi ư? Không, chúng ta là vì cứu vớt Nhân tộc! Nguyên Thủy, ngươi quá mức ích kỷ!”
An tĩnh!
Nguyên Thủy giáo chủ không để ý đến y, Lam Thiên là tên bệnh tâm thần, mỗi ngày quảng cáo rùm beng mình là vì Nhân tộc, điểm này mọi người đều biết.
Lam Thiên cũng không thèm để ý, y nói: “Ta biết các ngươi muốn làm gì, nhưng không thể giết Tô Vũ, ta muốn bắt sống hắn, thậm chí kéo vào trận doanh của chúng ta. Chúng ta cần thiên tài, cần một nhân tài chân chính như hắn.”
“Thủy Ma giáo chủ, bắt sống ở Đại Minh phủ khó khăn bao nhiêu, chính ngươi biết!”
“Ta biết, nhưng như vậy không phải mới có tính khiêu chiến sao?”
Lam Thiên hào hứng xoa xoa bàn tay, “Nhất định phải bắt sống. Ai muốn giết hắn, ta sẽ không đáp ứng! Ta muốn bắt sống, thuyết phục hắn gia nhập vào đội ngũ của chúng ta!”
Không ai để ý đến y, có người lên tiếng: “Đám cường tộc Thần Ma ra giá không thấp. Giết chết được Tô Vũ, bọn chúng nguyện ý lấy ra một ít Nhật Nguyệt huyền hoàng dịch làm khen thưởng, chư vị, hôm nay tới đây là để bàn xem có nên liên thủ tập kích Đại Minh phủ, giết chết Tô Vũ hay không, một hai vị Nhật Nguyệt e là không làm được, phải dẫn xà xuất động, dương đông kích tây mới thành công.”
Nhật Nguyệt huyền hoàng dịch!
Sau khi tiến vào Nhật Nguyệt, đó là bảo vật tốt nhất để tăng cường lực lượng khiếu huyệt, là báu vật của Thần Ma cường tộc, cực kỳ trân quý!
Đối với Nhật Nguyệt mà nói, bảo vật gì, công pháp gì cũng không tốt bằng bảo vật có thể tăng cường thực lực bản thân.
“Tập kích Đại Minh phủ ư?”
Có giọng nói quỷ dị, mơ hồ vang lên: “Đại Minh phủ không yếu, Chu Thiên Đạo là Nhật Nguyệt cửu trọng cũng không dễ chọc. Chư vị, quá nguy hiểm! Ta không có hứng thú tập kích, ám sát thì còn có thể thử xem.”
“Vậy ám sát đi. Nhưng ta cần phải nhắc nhở chư vị, đừng ngu ngốc chịu chết, dưới Sơn Hải đừng thử đi ám sát Tô Vũ, ngày đó hắn đánh chết Chu Bình Thăng, tuy mượn dùng lực lượng thiên phú tinh huyết, nhưng thực lực bản thân hắn cũng không yếu, đừng ngớ ngẩn cho hắn thời gian, muốn giết thì phải lập tức ra tay!”
“Hơn nữa bên cạnh Tô Vũ vẫn luôn có mấy yêu thú đi theo, trong đó thực lực Thủy Linh đã đến Lăng Vân thất trọng, cái này phải chú ý.”
“...”
Có người không ngừng cung cấp tư liệu của Tô Vũ, cảnh báo không cần rút dây động rừng, không chắc chắn 100% mà đi ám sát, thất bại mà chết cũng không sao, nhưng sẽ khiến cho Đại Minh phủ cảnh giác, cơ hội ám sát lần đầu tiên là lớn nhất, sau này sẽ càng khó khăn hơn!
“Không cần tuyên bố nhiệm vụ nữa, việc này chỉ bàn luận nội bộ, Sơn Hải cảnh mới có thể nhận được nhiệm vụ, đừng lan truyền ồn ào huyên náo. Đương nhiên có thể tăng giải thưởng cho nhiệm vụ bình thường về Tô Vũ, để tránh quá mức an tĩnh mà gây chú ý!”
Bọn họ đang trò chuyện, hư ảnh Lam Thiên bỗng nhiên lập lòe, y mỉm cười đầy thâm ý, “Các ngươi giết đi, ta vẫn muốn thuyết phục hắn, xem ai nhanh hơn!”
Dứt lời, hư ảnh hoàn toàn biến mất.
Y vừa đi, có người cả giận mắng: “Gia hỏa kia điên rồi. Y thật sự nghĩ mình là thánh nhân chắc?”
Thuyết phục cái rắm!
Hiện giờ Tô Vũ đã được Đại Minh phủ coi trọng, thân phận cao, địa vị cao, vì sao hắn lại muốn đầu nhập vào Thủy Ma giáo chứ?
Y thật sự cho rằng kẻ nào cũng điên như y sao?
Gia nhập Vạn Tộc Giáo là vì ích lợi, từ đâu ra cái gọi là gia quốc tình hoài, còn bày đặt nói là vì Nhân tộc. Nực cười. Nếu là vì Nhân tộc, vậy ngươi ra Chư Thiên chiến trường giết địch đi.
“Đừng quan tâm đến y.”
Nguyên Thủy giáo chủ nói: “Chư vị, muốn ra tay thì tùy ý, nhưng tốt nhất là đừng liên lụy đến những người khác, cũng đừng lao vào Đại Minh phủ như ong vỡ tổ, có lẽ Đại Minh phủ đang bày thiên la địa võng chờ chúng ta cắn câu, mọi người nghĩ kỹ rồi hẵng quyết định.”
Dứt lời, hư ảnh Nguyên Thủy giáo chủ cũng nhanh chóng biến mất.
“Gia hỏa này thật thần bí!”
Có người cảm khái một tiếng, kẻ từng gặp chân thân Nguyên Thủy giáo chủ chỉ sợ không có mấy người.
...
Chuyện Vạn Tộc Giáo mật nghị, Tô Vũ không biết.
Nhưng Tô Vũ biết Vạn Tộc Giáo lại tăng giá trị giải thưởng cho nhiệm vụ về mình, hiện giờ cái mạng của hắn đã đạt tới con số 30 vạn điểm cống hiến, không hề ít hơn việc giết một vị Nhật Nguyệt.
Đồng thời, ở Đại Hạ phủ, Nguyên Khánh Đông chính thức ra mặt xin lỗi!
Đúng vậy, xin lỗi.
Điều này nằm ngoài dự đoán của Tô Vũ.
...
Viện nghiên cứu Nguyên Thần.
Tô Vũ nhận được một đoạn video, hắn bật lên.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy bộ dáng của Nguyên Khánh Đông!
Trong hình, Nguyên Khánh Đông đang nói chuyện, địa điểm hẳn là khu truyền đạo trong học phủ.
“Rất xin lỗi, ta không điều tra rõ ràng đã phán đoán lung tung, mang đến phiền toái không đáng có cho Tô nghiên cứu viên!”
“Về thân phận Phong Kỳ thì cũng đã được xác nhận, đó là anh hùng của tộc chúng ta, nằm vùng ở Lục Dực thần giáo. Thực xin lỗi vì đã mang phiền toái đến cho Phong Kỳ. Đại Hạ phủ, Đại Hạ Văn Minh học phủ cùng với bản thân ta đều sẽ nghĩ cách cứu viện Phong Kỳ, để bù đắp và gánh vác trách nhiệm vì sai lầm lúc trước!”
Trong hình, Nguyên Khánh Đông tỏ ra hối lỗi.
“Tô nghiên cứu viên công bố《 Nguyên thần · Văn quyết 》, 《 Song Ngô Hợp Khiếu Pháp 》đều có trợ giúp và ảnh hưởng rất lớn đến nhân loại, hắn có thể vô tư công khai như vậy là sự may mắn của Nhân tộc, thực xin lỗi, bởi vì ta mà Đại Hạ phủ tam đại Văn Minh học phủ gặp phải tai bay vạ gió, ngày hôm nay ta muốn xin lỗi Tô Vũ, cũng như xin lỗi mọi người, vì đã khiến mọi người gặp nhiều phiền toái!”
“Ta vốn không định nhằm vào ai, về chuyện của Phong Kỳ thì là do trước đó ta cũng không biết chân tướng, nhưng dù ta không biết, ta cũng phải gánh vác trách nhiệm về sai lầm của mình.”
“Ta biết, lời xin lỗi của mình không thể đền bù cái gì, nhưng ta sẽ làm điều mình nên làm, từ hôm nay trở đi, ta sẽ đi khắp Nhân Cảnh tìm Phong Kỳ, nghĩ cách cứu viện, sẽ không để Phong Kỳ chết trong tay súc sinh Vạn Tộc Giáo!”
“Về công pháp, Tô Vũ đưa ra yêu cầu trăm vạn điểm công huân... Thực xin lỗi, ta thật sự không có nhiều công huân như vậy, nhưng ta nguyện ý trả, hoặc có thể chi trả theo giai đoạn, mỗi năm trả cho Tô Vũ 1 vạn điểm công huân, trong vòng trăm năm sẽ trả sạch, dù thế nào thì ta cũng hy vọng Tô Vũ có thể xem ở tình nghĩa đồng học ngày xưa mà trao tặng quyền truyền bá công pháp.”
“Ta biết, rất nhiều người đã phạm sai lầm, kể cả chính mình, kể cả những phản đồ đã chết, nhưng rất nhiều người là vô tội, hy vọng Tô nghiên cứu viên đừng vì sai lầm của một vài cá nhân mà trừng phạt tất cả mọi người. Ta xin tạ lỗi với Tô nghiên cứu viên lần nữa!”
Trong hình, Nguyên Khánh Đông tỏ thái độ thành khẩn.
Đường đường một vị Nhật Nguyệt lại nhiều lần nói lời xin lỗi Tô Vũ.
Nhật Nguyệt cảnh, ở trong mắt người thường thì chính là thần, mà nay, Nguyên Khánh Đông đứng ra cúi đầu, cũng đưa ra phương án bồi thường cho Tô Vũ theo từng giai đoạn như gã đã nói, 100 vạn điểm công huân, trăm năm trả hết!
Mà đối với Phong Kỳ, gã sẽ tự mình tìm kiếm khắp Nhân Cảnh, tiến hành giải cứu.
Những điều kiện Tô Vũ đưa ra với gã, gã đều đáp ứng!