Chu Hạo nhìn hắn, trầm giọng hỏi: "Ngươi muốn ta tham gia trận đấu?"
"Đúng, cùng một tổ với ta!"
Tô Vũ cười nói tiếp: "Năm người một tổ tranh tài, ta sẽ dẫn theo ba tên phế vật nữa tham gia, người thứ tư ta không hy vọng là đồ phế vật, mặc dù ngươi không tính là quá mạnh, thế nhưng ngươi bây giờ không có chỗ dựa, không có tài nguyên, không có bối cảnh... Then chốt là ngươi dám liều mạng, ta cần loại người này, ngươi bị người ta đánh chết, ta cũng sẽ không để ý, như thế lại càng tốt hơn!"
Chu Hạo vẫn rất mạnh, 30 vị trí đầu của Bách Cường bảng chưa hẳn đã là đối thủ của cậu.
Then chốt ở chỗ, cái tên này thật sự tàn nhẫn, thật sự dám đánh dám giết!
Ra tay đều là sát chiêu!
Lần trước bị Tô Vũ đánh thành dạng như vậy, thế mà cậu vẫn còn muốn tiếp tục liều mạng, loại người này rất khó đối phó!
Chu Hạo nhếch miệng, nhe răng, "Ta nghe nói trận đấu này có rất nhiều cường giả tham dự, ngươi cho rằng ngươi và ta có thể thắng ư?"
"Vì cái gì không thể?" Tô Vũ hỏi ngược lại, "Chỉ cần ở thời khắc mấu chốt, ngươi dám giúp ta ngăn chặn kẻ mà ta muốn, ta ắt có niềm tin thắng! Tỉ như gặp Chiêm Hải, hắn một đội 5 người, ngươi giúp ta ngăn chặn Chiêm Hải một hồi, ta giải quyết những người khác rồi lại đi thu thập hắn, tự nhiên có thể thắng, nhưng nếu ngươi kéo dài không được... Vậy thì phần thắng không lớn!"
"Chiêm Hải?"
"Đứng đầu Bách Cường, có thể giao thủ với Đằng Không mà không bại, ngươi có thể dây dưa với hắn sao?"
Tô Vũ cười nhạt: "Có thể kéo vậy liền có thể bàn bạc, không thể... vậy sẽ khó khăn!"
"Cùng giao thủ với Đằng Không..."
Vẻ mặt Chu Hạo trịnh trọng hẳn lên, nửa ngày sau mới nhếch miệng cười nói: "Có thể giết người không?"
"Ngươi còn muốn giết hắn?"
"Không, không thể giết người, ta liều mạng với hắn, hắn không dám giết ta vậy thì sẽ có cố kỵ, ta liền có thể kéo chân hắn!" Chu Hạo cười toét miệng: "Tu giả không dám giết người thì không đáng sợ! Có kiêng kị liền có sơ hở! Kẻ thực sự đáng sợ là kẻ không có kiêng kỵ gì, hắn dám giết ta, ta mới dây dưa không nổi!"
Tô Vũ nghe vậy liền gật đầu, cười nói: "Đúng là như thế thật! Hắn không dám giết ngươi, yên tâm đi! Vị sư phụ kia của ngươi mặc dù bây giờ tâm đã chết rồi, nhưng người không phải còn sống sao? Chiêm Hải nào dám giết ngươi! Nếu hắn yếu hơn ngươi thì coi như xong, ngươi chỉ là Thiên Quân, hắn nào dám giết ngươi, ngộ sát cũng không được..."
"Ta có thể ngăn chặn hắn!" Chu Hạo siết chặt tay.
Tô Vũ nhìn thẳng vào mắt đối phương: "Vậy thì... chúng ta cũng có thể hợp tác một lần!"
Tô Vũ đứng dậy, "Muốn cầm được danh ngạch thì liền liều mạng, không muốn thì coi như thôi, ngươi có thể hỏi lão sư ngươi xem có thể chuẩn bị cho ngươi danh ngạch được không, có lẽ chẳng cần liều mạng liền có thể cầm tới!"
Chu Hạo nhe răng cười đáp: "Ta càng thích dùng mệnh đi đổi thứ ta muốn!"
Tô Vũ cười lớn, "Ta cũng thích như thế! Đồ mà mình muốn, chính mình đi lấy sẽ càng thoải mái hơn! Đáng tiếc... Ngươi quá yếu, xem ra chúng ta chỉ có cơ hội hợp tác lần này, với lại lần sau không nên trêu chọc ta, ta biết ngươi không sợ chết, nhưng mà hết sức đáng tiếc, ta sợ chết. Mặc dù ta thường xuyên tao ngộ tử vong, thế nhưng ta sợ chết, cho nên ta càng thích giết chết gia hỏa có thể uy hiếp đến ta!"
Tô Vũ cười một tiếng, sát khí lóe lên một cái rồi biến mất, sát ý nghiêm nghị ấy chấn cho Chu Hạo bất giác lùi lại một bước!
Mặt mũi cậu ta tràn đầy vẻ ngưng trọng!
Tô Vũ đã cường đại hơn hẳn so với lần trước!
"Thực lực yếu vậy chỉ có cơ hội dùng mệnh đi đổi, tìm ngươi là vì ngươi dám liều, không liều mạng thì đừng trách ta bỏ quyền, không mang các ngươi chơi tiếp nữa!"
Tô Vũ cười khẽ, cất bước ra cửa.
Chu Hạo... là đối tượng hợp tác rất tốt.
Làm đối thủ, Chu Hạo hết sức đáng sợ, rất khó đối phó, nhưng làm đồng đội cùng nhau xuất chiến thì Tô Vũ hết sức ưa thích loại gia hỏa không muốn mạng, một khi chiến đấu liền cực kỳ điên cuồng thế này!
Thực lực của Chu Hạo còn chưa hẳn so được với Khâu Vân, nhưng nếu Khâu Vân giao thủ với cậu ta thì cuối cùng kẻ chết khẳng định sẽ là vị học tỷ ấy.
Nghiêm ngặt mà nói, cái tên này có chút giống đồng loại của mình.
Tô Vũ là kẻ chiến đấu cũng không sợ chết, đó là bởi vì trong mộng hắn đã chết quá nhiều, mà Chu Hạo, trong hiện thực chỉ sợ thường xuyên tao ngộ mối nguy tử vong. Nếu không đoán sai, cậu ta hẳn là lớn lên giữa bụng yêu thú chồng chất.
Rất có thể là hài tử lớn lên trong dã ngoại, dã ngoại thường xuyên sẽ có yêu thú xuất hiện!
…
Đã tìm Chu Hạo, đã đạt thành nhất trí, thời gian cũng đã đến gần ngày 19.
Ngày 20 chính là thời gian tranh tài.
Mà mãi đến ngày 19 gặp được Hạ Hổ Vưu, Tô Vũ mới biết được trước đó đã xảy ra chuyện gì.
...
Không nói chuyện nhiều với Hạ Hổ Vưu, Tô Vũ rất nhanh tạm biệt đối phương rồi đi một chuyến tới Tàng Thư các.
Tàng Thư các, tầng cao nhất.
Hai ngày qua Ngô Gia không hề ra khỏi cửa, Trần Vĩnh thì một mực dạy nàng phương pháp làm tinh huyết bùng nổ.
Chờ đến khi Tô Vũ tới, Trần Vĩnh nở nụ cười, bảo hắn ngồi xuống rồi hỏi thăm: "Ra rồi à? Khai Thiên đao tu luyện thế nào rồi?"
"Sư bá, tu luyện thành công rồi ạ."
Trần Vĩnh hơi khựng lại, sau đó lại khẽ thở dài: "Thiên tài! Học tập thần văn kỳ thật đã làm trễ nải sự tiến bộ của ngươi, bằng không nếu một mực chuyên tâm tu thân thể thì bây giờ chỉ sợ đã có hi vọng Đằng Không!"
Mấy ngày ngắn ngủi mà đã tu luyện hoàn thành Khai Thiên đao, đây không phải thiên tài thì là cái gì?
Trần Vĩnh cảm khái, thiên phú của Tô Vũ quá mạnh.
Tô Vũ cười nói: "Kỳ thật như nhau cả, mà nếu không phải gia nhập đa thần văn nhất đạo, ta cũng không có những cơ duyên này, chớ nói chi là tiếp xúc đến người Hạ gia, còn nhận được truyền thừa."
Bí cảnh, công huân, Khai Thiên đao...
Những vật này nếu không gia nhập đa thần văn nhất hệ thì hắn đừng mơ mà lấy tới.
Không bán tư liệu giả thì ở đâu ra công huân, sao có thể ngày ngày vào bí cảnh, mà tư liệu giả chính là vì đa thần văn nhất hệ nghiên cứu ra nên mới có thể khiến cho người người hết lòng tin theo không chút nghi ngờ.
Trần Vĩnh mỉm cười, không nói gì thêm.
Một bên, Ngô Gia hiếu kỳ hỏi: "Sư đệ, ngươi đến Vạn Thạch rồi sao?"
"Còn chưa."
"Còn chưa tới à?"
Ngô Gia có chút thất vọng, lại có chút nhẹ nhàng thở ra, hớn hở khoe: "Ta thì sắp rồi, hai ngày mới rồi ta lại vẽ ra một viên thần văn, tổng cộng ta đã có 8 thần văn!"
Tô Vũ cười khen ngợi: "Sư tỷ lợi hại!"
Ngô Gia phác hoạ ra thần văn chiến kỹ không tính là quá mạnh, vừa vặn 10 miếng thần văn làm cơ sở.
Mặc dù Bạch Phong hiện tại đã nghiên cứu ra phương pháp chia tách, bất quá đối với Ngô Gia mà nói, Trần Vĩnh vẫn kiến nghị trực tiếp phác hoạ 10 miếng thần văn rồi hẵng tấn cấp, cứ như vậy, 10 miếng thần văn đều có thể được trải qua một lần cường hóa.
Hiện tại phác họa thần văn thì khẳng định sẽ tiêu tốn thời gian ngắn hơn so với sau này tấn cấp thần văn.
Ngô Gia đầu tiên là vui vẻ, tiếp đó lại có chút buồn bực: "Dù ta mạnh lên, hiện tại tối đa cũng chỉ có thể đánh tới hạng 70 Bách Cường bảng, đây là tình huống trước kia, trên thực tế tất cả mọi người đều đang tiến bộ, có lẽ ta còn bị tụt hạng nhiều hơn nữa."
Người người đều đang thay đổi mạnh mẽ hơn!
Nàng nửa đường thụ thương hai tháng, làm trễ nải hai tháng tu luyện, dù cho trước đó xếp hạng hơn bảy mươi, hiện tại mạnh lên một chút nhưng lại chưa hẳn có thể bảo trì thứ hạng cũ.
Tô Vũ an ủi: "Không sao, sư tỷ rất nhanh liền có khả năng đuổi kịp bọn họ, đúng rồi, sư bá, Chấn thiên kinh của sư tổ có truyền cho sư tỷ không?"