"Nhưng tỉ lệ quá cao, ta không nói tới số lượng!"
Bạch Phong giải thích cho bọn họ hiểu, 50 năm, chết 9500 người, có nhiều không?
Không tính là nhiều!
Một năm cũng chưa tới 200 người, mà đó còn là toàn Nhân cảnh, trọn vẹn 36 đại phủ, một phủ một năm chết sáu bảy người, có nhiều không?
Thật sự không nhiều!
Thế nhưng tỉ lệ thực sự quá cao!
Người chết trận của Đại Hạ phủ hằng năm ít nhất hơn vạn!
Trong đó Văn Minh sư cũng không ít, mấy trăm Văn Minh sư tử vong là điều rất bình thường, chỉ là Đại Hạ Văn Minh học phủ một năm sẽ cung cấp mấy chục Văn Minh sư, còn có mấy nhà Cửu Thiên, Vấn Đạo nữa. Đại khái có thể duy trì được sự cân bằng, đây là dưới tình huống Đại Hạ phủ chiến đấu kịch liệt nhất, kỳ thật vẫn xem như ổn.
Trong đó vài người thuộc đa thần văn nhất hệ, hoàn toàn không có chút thu hút nào.
Nhưng mà Bạch Phong cảm thấy rất có thể là có người cố ý nhằm vào!
Không được, mai này anh phải điều tra một chút, xem những Văn Minh sư thuộc đa thần văn nhất hệ đã chết có điểm gì kỳ quặc hay không.
Có lẽ... Có thể suy luận ra một chút điều gì đó.
Tỉ như, những người này chiến đấu với ai, tử vong ở đâu, đại chiến bùng nổ, vị Vô địch nào tọa trấn...
Có lẽ... Cũng có thể suy luận ra, thân phận của vị Vô địch đã phản bội Nhân cảnh!
Bạch Phong không nói gì nữa, cũng không dám nói!
Kỷ thự trưởng nhíu mày nhìn anh, y cũng không nói thêm gì, Hồng Đàm thì như có điều suy nghĩ, tỉ lệ tử vong rất cao, nhưng nói thật, một đại phủ, một năm chết mấy Văn Minh sư đa thần văn nhất hệ thì lúc trước ông cảm thấy rất bình thường.
Người ít, đó là bởi vì truyền thừa không được gây ra.
Nếu giống như Đơn thần văn nhất hệ, một năm tuyển nhận hàng loạt tân sinh, vậy thì sẽ không nhìn ra điều khác thường gì.
Nhưng hiện tại Bạch Phong hỏi như vậy khiến ông cũng có chút lưu tâm.
Không nói chuyện này nữa, Hồng Đàm nhìn về phía Bạch Phong, đoạn hỏi: "Vậy theo ta về hay là ở lại đây dưỡng thương?"
"Trở về!"
Bạch Phong nói như chém đinh chặt sắt, dĩ nhiên là anh phải trở về.
Ở bên ngoài, ai biết tình huống sẽ như thế nào, ai biết ai là người tốt người xấu, ai là người của vị Vô địch kia!
Giờ phút này anh đã ít nhiều hiểu rõ vì sao tin tức không truyền ra bên ngoài.
Hiện tại, anh nhìn ai cũng thấy giống như người của vị Vô địch nọ, kể cả Kỷ Hồng cũng chẳng thể tin được.
Đây là anh, nếu tất cả mọi người biết, thì đại khái trừ anh ra sẽ không ai có khả năng tin tưởng.
Đa nghi, đây vốn là nhân tính!
Anh đã như thế thì những vị Vô địch khác một khi hoài nghi lẫn nhau, phiền toái sẽ lớn hơn.
Khó trách rất nhiều người tình nguyện giả hồ đồ, thứ này... không có chứng cớ xác thực, trước khi đào ra đối phương là ai thì thật sự không cần thiết trắng trợn tuyên truyền, quá dễ làm loạn lòng người!
Hồng Đàm cũng không nói thêm gì, ông tóm Bạch Phong lên, nhìn về phía Kỷ Hồng, mỉm cười nói: "Kỷ thự trưởng, lần này đa tạ ngươi!"
Kỷ Hồng tùy ý khoát tay, không quá để ý.
Hồng Đàm cũng không lưu lại, mang theo Bạch Phong cấp tốc rời đi.
Bọn họ vừa đi, Kỷ thự trưởng trầm mặc một hồi, thầm lẩm bẩm: "Tỉ lệ quá cao sao?"
Đúng là cao, nhưng người chết không tính quá nhiều.
Hơn chín ngàn người, 50 năm!
Còn có người chết già, tu luyện tẩu hỏa nhập ma, biển ý chí sụp đổ...
So sánh một chút với số lượng Chiến giả tử vong, số lượng Văn minh sư tử vong thật sự không đáng nhắc tới.
Người của Đa thần văn nhất hệ quá ít, đó là vì mấy chục năm qua cơ hồ bị đứt đoạn truyền thừa.
Trước đó, y cũng không suy nghĩ tới chuyện này, tất cả mọi người cảm thấy, ít người thì đó là chuyện đương nhiên, người không có để truyền thừa, không ít thì mới là lạ!
Nhẹ nhàng gõ bàn một cái, Kỷ thự trưởng suy ngẫm lại câu hỏi mới rồi của Bạch Phong... Được rồi, không thông báo, tự mình tra một chút xem sao.
Ở trong đó, có lẽ thật sự có chút chuyện bí ẩn cần y lưu tâm nhiều hơn.
…
Đại Hạ Văn Minh học phủ.
Đại chiến đêm qua cũng không ảnh hưởng đến học viên trong học phủ, bao gồm cả hầu hết nghiên cứu viên, có lẽ họ biết một ít, bất quá chuyện này thật sự ảnh hưởng không lớn đến bọn họ.
Học phủ vẫn trước sau như một.
Không có bất kỳ điều gì dị thường, các học viên nên lên lớp thì lên lớp, nên tu luyện thì vẫn tu luyện.
Bách Cường bảng không nổi lên phong vân, học phủ vẫn hết sức an tĩnh.
Tạm biệt đám Hạ Hổ Vưu, Tô Vũ đi về trung tâm nghiên cứu Văn Đàm.
...
Thần khiếu của hắn đã mở ra 40 cái.
Nơi có thần văn đều đang trong trạng thái ngủ đông, thực tế cũng không tính ngủ đông, là còn đang tiêu hóa thần vận trước đó đã hấp thu được.
Mấy viên Vĩnh Hằng thần văn phá nát tương đương với mấy bí cảnh bị vỡ, thần vận ẩn chứa trong đó dù cho chẳng qua là chỉ hấp thu một chút thì đối với Tô Vũ mà nói, cũng là một lần tăng lên rất nhiều.
Mà nhờ cơ duyên đêm qua, Tô Vũ đã mượn cơ hội mở ra không ít nguyên khí khiếu huyệt, tầng thứ hai của《 Thời Gian 》, tên là Trấn Nhật Nguyệt, khai khiếu 44 cái.
Khiếu huyệt trọng hợp cũng không ít, lần trước Tô Vũ khai mở 180 khiếu, trọng hợp khiếu huyệt lại càng nhiều, đêm qua hắn đã mở ra 6 khiếu, giờ phút này lại mở thêm 16 cái, tầng thứ hai Trấn Nhật Nguyệt xem ra hẳn là có thể tu luyện thành công.
Thời khắc này, Tô Vũ tổng cộng đã khai khiếu 186 cái.
Vừa nghĩ đến vấn đề này, Tô Vũ vừa bước vào trung tâm nghiên cứu.
Chỉ mới đặt chân đến hành lang, Tô Vũ liền đã nhận ra sự khác biệt.
Mặt đất... rất sạch sẽ!
Trong lòng hắn khẽ động, là sư tổ và sư phụ trở về rồi sao?
Hay là người khác?
Ở trong học phủ này có Vạn Thiên Thánh tọa trấn nên Tô Vũ vẫn cảm thấy hết sức an toàn, nhưng mà sau khi tận mắt chứng kiến sự ác liệt đêm qua, hắn cũng không dám khinh thường.
"Lão sư?"
Tô Vũ gọi khẽ một tiếng, chân đạp ở cửa, không dám bước vào.
"Vào đi."
Bạch Phong hữu khí vô lực trả lời một câu, Tô Vũ nhẹ nhàng thở hắt ra, vội vàng đi vào trung tâm nghiên cứu.
Trong khu sinh hoạt, Bạch Phong nằm dài trên ghế salon, đối diện có một vị lão nhân đang ngồi, trên mặt ông thấm đượm hương vị của gió sương.
Ngồi cạnh Bạch Phong là Trần Vĩnh với vẻ mặt sầu khổ.
Ngô Gia cũng ở đây, thấy Tô Vũ thì nàng muốn lên tiếng, nhưng lại cẩn thận từng li từng tí nhìn thoáng qua lão nhân trong phòng, không dám động đậy.
Lão nhân không quản nhiều như vậy, nhìn Tô Vũ rồi lại nhìn Ngô Gia, tiếp đó ông lại nhìn sang Bạch Phong...
Bỗng nhiên ông cất tiếng mắng: "Một đám rác rưởi!"
Một hệ chỉ có 5 người!
Trừ ông và Trần Vĩnh, ba người còn lại đều bị thương!
Bạch Phong là nặng nhất, tiếp theo là Ngô Gia, sau đó tới Tô Vũ, vết thương cụt tay của hắn đến bây giờ vẫn chưa lành hẳn kia kìa.
Đây là đa thần văn nhất hệ vô địch ư?
Quá thảm rồi!
Ông mới đi mấy ngày, chưa tới ba tháng nữa, nếu ông còn không về chỉ sợ đa thần văn nhất hệ sẽ thật sự bị diệt sạch.
Trần Vĩnh lúng túng nói: "Lão sư, ta..."
"Ngươi càng phế vật hơn nữa!"
Hồng Đàm mắng: "Thế mà thiếu chút đã bị người ta cướp đi chức Quán trưởng!"
"Học sinh của ngươi bị người đánh trọng thương thành dạng này, ngươi còn mặt mũi để lên tiếng nữa à?"
"..."
Trần Vĩnh bất đắc dĩ, cũng không dám trả lời.
Hồng Đàm nâng chén trà lên uống một ngụm, vô cùng buồn bực, nhưng nước còn chưa trôi xuống họng, ông đã chợt khựng lại.
Hồng Đàm cầm lấy chén trà quan sát kỹ lưỡng một phen, không vui nói: "Đây không phải ấm trà của ta!"
Bạch Phong ngửa đầu nhìn trời, coi như không nghe thấy.
Không liên quan gì tới ta!
Tô Vũ buồn bực không lên tiếng, không còn nữa đâu sư tổ, đã bị Nhiếp lão bóp nát rồi, muốn tìm về thì cũng chẳng còn.