Lần này bởi vì vạn tộc học viện mở ra, rất nhiều thiên tài xuất thân từ Chiến giả gia tộc đều chạy tới Văn Minh học phủ.
Tỉ như Trịnh gia Trịnh Vân Huy, Triệu gia Triệu Thế Kỳ...
Những người này dựa theo tiền lệ những năm qua thì lẽ ra đều nên tiến vào Chiến Tranh học phủ.
Mà mấy người Vạn Minh Trạch cũng đều nên nhập học tại Cầu Tác cảnh.
Hạ Hổ Vưu suy nghĩ miên man, lần nữa nghĩ đến Tô Vũ, cái tên kia không có gia thế, không có bối cảnh, nhưng thiên phú lại rất mạnh, là mục tiêu mà chính mình cần lôi kéo thật tốt.
"Ngọc Văn đường ca sắp trở về rồi, y mà về đến thì ta cũng phải tranh một phen mới được!"
Chưa tranh đã từ bỏ thì không phù hợp với phong cách của Hạ Hổ Vưu.
Dù sao cũng là gia nghiệp của gia gia cùng phụ thân truyền xuống, mặc dù đều họ Hạ, nhưng nếu thật sự truyền cho Hạ Ngọc Văn thì Hạ Hổ Vưu nhếch mép miễn cưỡng cũng không nổi.
"Tô Vũ, Bạch Phong..."
Nói thầm một hồi, Hạ Hổ Vưu chậm rãi nhắm mắt ngủ mất.
Trong lúc cậu ngủ mơ, ý chí lực quanh thân vẫn gợn sóng không ngừng.
Bốn phía trong phòng, từng quyển từng quyển phá toái ý chí chi văn tràn lan ý chí lực ra khắp xung quanh Hạ Hổ Vưu.
Cháu trai của cường giả vô địch!
Con trai của Đại Hạ phủ chủ!
Không có chút vốn liếng thì sao còn có thể có tư cách được gọi là phú nhị đại?
Văn quyết dành cho Thiên Quân, Vạn Thạch cảnh tu luyện, người khác không có, Hạ gia... đương nhiên có một bản. Dĩ nhiên, khai khiếu không nhiều, 18 cái, xét theo phạm vi của nguyên quyết thì cái này chính là rác rưởi, nhưng xét theo văn quyết thì vẫn là chí bảo mà Văn Minh sư Thiên Quân cảnh, Vạn Thạch cảnh đều mong cầu.
Thứ đồ chơi này, cả Hạ Thiền cũng không được học.
Chỉ truyền cho dòng chính, mà không phải là dòng chính bình thường, chỉ có người thừa kế chức vị Phủ chủ mới được.
Chính là vì muốn giúp cho người thừa kế chức vị Phủ chủ sớm mạnh lên, kéo ra khoảng cách, miễn cho không cách nào trấn áp những kẻ cùng thế hệ.
Hạ Hổ Vưu đắc ý thiếp ngủ!
Ý chí lực của cậu không ngừng cường hóa.
Mơ hồ trong đó còn có chút dấu hiệu tràn ra ngoài.
Bạch Phong từng nói, biển ý chí chính là một cái bình, ngày nào mà ý chí lực chứa đầy cái bình đó, tràn cả ra ngoài thì đó chính là thời điểm tiến giai Đằng Không.
Có vài người bị kẹt tại miệng bình cả một đời, không có cách nào làm ý chí lực tràn ra nổi.
Có vài người, nhập học nửa năm đã có thể tiến cấp Đằng Không.
Thiên tài của Đại Chu phủ, trong nhà y có vô số cường giả, nhưng nếu muốn so sánh thì sao có thể bằng số lẻ cường giả của Hạ gia Đại Hạ phủ?
Đợi Hạ Long Võ xuất quan, khi ấy Hạ gia sẽ chính thức có hai vị vô địch cảnh!
Ngoại trừ gia gia, và phụ thân, Hạ gia còn có một vị Nhật Nguyệt cảnh không muốn người biết, vị Nhị gia gia nhà cậu, ai biết được rốt cuộc y mạnh tới cỡ nào?
...
Ngay trong lúc Hạ Hổ Vưu đang say ngủ, giữa không trung, một bóng người lóe lên một cái rồi biến mất.
Vạn Thiên Thánh vừa đến tìm Tô Vũ.
Kết quả phát hiện, tiểu tử này không ở Dưỡng Tính viên, dường như cũng đang không có mặt tại trung tâm nghiên cứu, nói như vậy, là tiến vào bí cảnh rồi?
Ở trong học phủ, nơi mà ông không có cách nào trực tiếp dò xét vào thì cũng chỉ có bí cảnh do những Vĩnh Hằng thần văn đó hình thành.
"Hạ Hổ Vưu..."
Vạn Thiên Thánh liếc qua tầng lầu phía dưới, phì cười bảo: "Cái tốt của phụ thân ngươi thì ngươi không học, lại đi học theo tên Hạ mập mạp kia, thúc chất đến là giống nhau!"
Lắc đầu, ông mới lười quản tiểu tử Hạ gia.
Hạ gia phân hoá thành hai cực, đần thì đần muốn chết, gian thì gian phát sợ.
Nếu Tô Vũ không ở đây, ông cũng lười lưu lại, thân ảnh lóe lên một cái, trong nháy mắt liền tan biến.
...
Ngày thứ 3, rạng sáng 3 giờ.
Tô Vũ rời khỏi bí cảnh.
Khắp toàn thân từ trên xuống dưới, tổng cộng có 153 cái khiếu huyệt đã mở ra.
Sách họa cũng đã mở được hơn 80 trang, có điều có rất nhiều giao diện hắn không buồn quan tâm, tham thì thâm.
Thiên Quân cửu trọng, thân thể mạnh mẽ, nắm giữ Thiên giai trung cấp võ kỹ, Tô Vũ cảm thấy, bây giờ mà đặt hắn vào Chiến Tranh học phủ thì vẫn hoàn toàn có khả năng trực tiếp tiến vào Vạn Thạch bảng, thậm chí không cần dùng đến ý chí lực cùng thần văn.
"Bách Cường bảng..."
Tô Vũ thở hắt ra, thu liễm toàn bộ hào quang khiếu huyệt quanh người, chậm rãi tiến tới cánh cửa nhỏ bên trong bí cảnh.
Trong phòng nhỏ.
Hoàng lão lần này dứt khoát nói thẳng: "Để ta giúp ngươi phong ấn một chút..."
Lời đến bên khóe miệng, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
Làm sao… nguyên khí quanh người Tô Vũ tiết ra ngoài nữa rồi?
Ông nhìn chằm chằm Tô Vũ, Tô Vũ cũng tủm tỉm cười nhìn lại ông.
Trong lòng hắn thầm đắc ý.
Thế nào? Tiểu đệ chữ " m" nhà ta rất lợi hại, có thể giúp ta phong ấn, ngài có phục hay không?
Còn muốn dùng bài này để dò xét ta nữa à?
Sắc mặt Hoàng lão cứng đờ, rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh, cười nói: "Chẳng lẽ là cuốn võ kỹ bên trong bản《 Sơn Hải Tầm U Thiếp 》kia có hiệu quả che lấp à? Không tệ, không hổ là Thiên giai võ kỹ! Ta đều không nhìn ra manh mối gì..."
Tô Vũ trong lòng kinh hãi!
Sắc mặt hắn lập tức tái xanh, miễn cưỡng gượng cười, đáp: "Lão sư nói cái gì, ta không hiểu..."
Hoàng lão bình tĩnh nói: "Này thì có cái gì? Vài thập niên trước, thời điểm Hồng Đàm viết xuống bản《 Sơn Hải Tầm U Thiếp 》thì ta liền biết ẩn chứa trong đó là một bản võ kỹ, chẳng qua lười nhác không muốn nói mà thôi, bằng không, ta đã sớm tìm cách thu về tay, còn có thể đến phiên ngươi tới tu luyện chắc?"
Hoàng lão cười nhạt, "Hai người bọn ta chỉ thích tự do tự tại, không phải là đồ vật của mình thì lười đi tranh đoạt, vả lại chỉ là một bản thiên giai võ kỹ mà thôi, ha ha, ngươi sẽ không cho là ta không có chứ?"
"..."
Tô Vũ ngốc trệ, má nó.
Lão gia tử thật là thông tuệ.
Hơn nữa còn rất rộng lượng, ngay cả Thiên giai võ kỹ mà cũng không cần!
"Cái kia... Cái kia… sư tổ ta biết không?"
"Hồng Đàm?" Hoàng lão khinh bỉ, "Dĩ nhiên ông ta không biết! Chớ nhìn thực lực của Hồng lão mạnh hơn so với ta mà lầm, nhưng muốn nói đến sức quan sát thì ông ấy kém xa ta! Đúng rồi, vũ kỹ này là Thiên giai giai đoạn nào?"
"Trung cấp, cấp cao nhất, khai khiếu 132 cái." Tô Vũ trả lời đàng hoàng.
Người ta đã sớm biết mình có công pháp, còn nói chính xác là Thiên giai, hắn còn có thể giấu diếm cái gì.
Hắn còn tưởng rằng, trừ mình cùng Toan Nghê ra thì sẽ không còn ai biết chuyện này.
Thật là rộng lượng!
Giờ khắc này, Tô Vũ bỗng thấy thật lòng bội phục hai vị lão nhân gia, đây chính là võ kỹ do cường giả vô địch lưu lại, thế mà bọn họ cũng không thèm để ý, quả nhiên là cao nhân a!
Hoàng lão sờ sờ cằm, bất giác bứt mất mấy sợi râu.
Trong lòng thầm mắng một tiếng!
Mẹ nó!
Công pháp Thiên giai trung cấp, cấp cao nhất?
Lợi hại như vậy?
Vài thập niên trước mà lão tử thật sự phát hiện thì nằm mơ mới còn có phần của ngươi!
Nhiếp lão ngồi một bên cố gắng bấu đùi để nín cười, ông không thể cười bây giờ được.
Bằng không chính là vả mặt lão Hoàng, quá xấu hổ!