Hạ Thanh gạt đi: "Người ta sẽ nói chúng ta lập lờ nước đôi mà thôi, không đáng tin cậy."
Ngưu Chấn cắn răng, "Thanh điện hạ, nhưng chúng ta cũng không thể bị người ta coi như vũ khí mà sử dụng được! Việc này không dễ làm! Tô Vũ là ai? Là bảo bối của Đa thần văn nhất hệ, là thiên tài của Đại Hạ phủ. Bất kể chúng ta làm gì thì sau đó Đơn thần văn nhất hệ chắc chắn cũng sẽ đẩy chúng ta ra làm dê thế tội! Chúng ta chẳng qua chỉ là tiểu tộc, thực lực không mạnh, tại đây mà xảy ra chuyện gì thì kêu trời trời không biết! Bây giờ chúng ta phải làm sao?"
Quá nguy hiểm!
Mục đích của Đơn thần văn nhất hệ rất rõ ràng, chính là muốn thủ tiêu Tô Vũ.
Thế nhưng đám Ngưu Chấn cũng không muốn làm kẻ chết thay.
Ngươi ở Nhân cảnh mà lại dám giết một vị thiên tài của nhân tộc, đây là e ngại mạng trâu của mình quá dài?
Ngay cả cơ hội tới tiên phong doanh cũng chẳng có, khẳng định là sẽ bị chặt đầu, có khi còn thảm hơn cả Vạn Tộc giáo.
Hạ Thanh thở dài. Dám giết Tô Vũ, một khi bị tra ra được thì đừng nói là nàng, mà ngay cả Vân Hổ tộc cũng sẽ không chịu nổi kết cục. Đa thần văn dám sẽ diệt cả tộc nhà nàng.
"Vậy làm sao bây giờ?"
Các học viên trong phòng nhìn về phía Hạ Thanh rồi lại nhìn thanh niên Hồ tộc.
Bọn họ cực kỳ sốt ruột, chẳng lẽ cứ để mặc kệ mọi chuyện, bị nhốt tại đây mấy năm, sau đó hết thời hạn trao đổi thì lại quay về chủng tộc của mình?
Những học viên vạn tộc có mặt ở đây đều phải hao phí hàng loạt tài nguyên cũng như trả một cái giá rất lớn để đến Nhân cảnh, nhưng kết quả cuối cùng chỉ là để học những thứ công pháp mà bọn hắn đều không có cách nào tu luyện?
Hạ Thanh trầm mặc một hồi, nửa ngày sau mới nói: "Chúng ta không thể ra tay, đó chính là tử tội! Trừ phi bọn họ là người động thủ trước, chúng ta phối hợp tác chiến thì còn được, còn bảo chúng ta đơn độc thủ tiêu Tô Vũ là chuyện không có khả năng."
Thanh niên Hồ tộc trầm giọng hỏi: "Hạ Thanh, ngươi nghĩ nếu chúng ta liên thủ với Tô Vũ thì như thế nào?"
Hạ Thanh nhíu mày, "Ta hiểu ý của ngươi. Thái độ của Tô Vũ đại biểu cho thái độ của đa thần văn nhất hệ, mà hắn lại thân thiện với chúng ta như vậy, nếu đứng ở góc độ cá nhân, ta đương nhiên nguyện ý liên thủ với Tô Vũ. Nhưng ngươi phải nhớ chúng ta tới đây là vì chủng tộc của mình. Thần Ma hai tộc đều có thái độ bất thiện đối với đa thần văn nhất hệ, lấy bản thân mình đi cược một cơ hội thì còn có hi vọng, nhưng cầm tương lai toàn tộc đi cược thì... Chư vị, cược nổi sao?"
Không phải không có ai từng nghĩ tới việc đứng về phía Tô Vũ.
Thế nhưng đa thần văn nhất hệ lại có quá nhiều mối nguy, không chỉ riêng Đơn thần văn nhất hệ đối đầu với bọn họ, mà bọn họ còn phải gánh chịu áp lực từ ngoại giới.
Hai tộc Thần Ma xưa nay vẫn luôn đối địch với đa thần văn nhất hệ.
Dựa theo giải thích của bọn chúng thì Ngũ Đại đã giết rất nhiều cường giả của Thần Ma tộc. Thù này không đội trời chung, dù cho Ngũ Đại chết rồi thì mối quan hệ giữa bọn chúng và đa thần văn nhất hệ vẫn là tử địch!
Những năm qua, người của đa thần văn nhất hệ chết trận có quan hệ rất lớn với hai tộc Thần Ma.
Nếu lựa chọn về phe Tô Vũ thì nói nghiêm trọng một chút, chính là đang đối đầu với cả chư thiên vạn tộc!
Ai có thể gánh chịu trách nhiệm như vậy?
Cho nên đầu tư vào Tô Vũ là chuyện không có khả năng, tư nhân giao hảo thì không sao, nhưng đại biểu cho chủng tộc mà tỏ thái độ là chuyện tuyệt đối không thể nào.
Cả đám thở dài, tạm thời chỉ có thể như Hạ Thanh nói, đi bước nào hay bước đó, chờ xem Đơn thần văn nhất hệ có ra tay trước hay không.
...
Tô Vũ đi về phía sở nghiên cứu, về sự tình gặp gỡ học viên vạn tộc ban nãy thì hắn hoàn toàn bỏ qua một bên, không nghĩ nhiều.
Tô Vũ mặc kệ bọn họ tính toán, thậm chí mặc kệ bất luận người nào tính toán hắn. Nếu đã là kẻ đối địch, có thể giết liền giết, không thể giết thì tạm giữ lại, qua một thời gian ngắn nữa có thể giết rồi lại nói.
Đây chính là thứ Vạn Thiên Thánh từng “dạy dỗ” hắn!
Vừa về tới nơi thì hắn đã thấy được Trương Hào đang đứng trước cửa sở nghiên cứu.
Trương Hào nhìn thấy Tô Vũ thì theo bản năng mỉm cười gật đầu, nhưng rất nhanh y đã khôi phục dáng vẻ lạnh lùng, tiện tay quăng một tấm thẻ công huân qua cho Tô Vũ, cụt lủn nói: "Lần trước!"
Tô Vũ tiếp nhận tấm thẻ, mỉm cười hỏi: "Đi vào ngồi một chút?"
"Không cần!"
Dứt lời y liền quay người rời đi.
Tô Vũ bật cười, cũng không thèm để ý, Trương Hào muốn diễn kịch thì cứ tùy y. Kỳ thật có đối địch hay không thì cũng chẳng có ảnh hưởng gì quá lớn, nhưng cứ để kệ đó, nói không chừng nhờ vậy mà có người lôi kéo y một phen cũng nên.
Trương Hào đi rồi, Tô Vũ liền thuận tay tra xét số điểm công huân trong thẻ. Vừa nhìn thấy số dư hiển thị trong đó, hắn liền cực kỳ vui vẻ.
Tổng cộng 1 vạn điểm!
5 tên Đằng Không, ban thưởng 1200 điểm công huân, 5000 điểm nữa là do Trương Trung Hòa đáp ứng chi tiền để “mua người” từ tay hắn, không nghĩ tới phần còn lại xét nhà của Trương gia mà cũng thu được thêm 3800 điểm.
Tô Vũ không khỏi cảm khái, mấy tên Đằng Không kia quả thật là có tiền, trung bình một người cũng tích góp được bảy tám trăm điểm công huân dành dụm.
...
Vào cửa.
Hạ Hổ Vưu thế mà đang ở đây, đang cùng Trịnh Vân Huy và Khương Mục đánh bài.
Ngày mai không phải khánh điển khai phủ sao?
Cái tên này thân là con trai của Phủ chủ, chẳng lẽ không có công vụ gì cần làm?
Còn có Trịnh Vân Huy nữa, có phải ngươi quá nhàn rồi hay không?
"Sao các ngươi lại ở đây đánh bài?"
Trịnh Vân Huy cười ha hả đáp: "Nghỉ ngơi một chút, khổ nhàn kết hợp, gần nhất cũng đâu có việc gì cần làm. Muốn thôi diễn Nguyên Thần khiếu cũng còn sớm mà..."
Từ khi làm ra Hợp Khiếu pháp, Tô Vũ cũng bận rộn nên chưa bố trí xuống nhiệm vụ gì.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều tương đối nhàn rỗi.
Đương nhiên, Ngô Lam và Ngô Gia thì lại rất bận, từ khi cả hai được Tô Vũ khen ngợi, hơn nữa hắn còn lấy tên hai nàng để đặt cho bản công pháp hợp khiếu kia thì hai người bọn họ hệt như được tiêm máu gà, hừng hực tinh thần nhiệt huyết lao đầu vào công việc.
Mấy ngày nay bọn họ đang chỉnh hợp tư liệu vạn tộc.
Căn cứ theo yêu cầu của Tô Vũ, dùng loại hình công pháp để tiến hành phân loại, đây cũng là một đại công trình, tốn rất nhiều thời gian để làm.
Tô Vũ im lặng, cũng lười chấn chỉnh tinh thần của bọn họ. Hắn hỏi: "Mập mạp, ta thiếu ngươi bao nhiêu điểm công huân?"
"Không nhiều, ôi, đều là người trong nhà, đừng khách khí."
Tô Vũ trợn trắng mắt, "Thiếu bao nhiêu để ta trả lại ngươi, không trả thì sau này có phải ngươi sẽ đòi ta lấy bản Hợp Khiếu pháp cao cấp ra thế chấp?"
"..."
Hạ Hổ Vưu gượng cười, không sai, đúng thế.
Ngươi thật thông minh!
Tựa như Trịnh Vân Huy, xưa nay vẫn không hé miệng đòi tiền Tô Vũ, chẳng phải là gã tử tế gì, mà là vì gã đang đợi. Tô Vũ đã nói nếu ba tháng không trả thì sẽ thế chấp đồ, hiện tại đã gần một tháng trôi qua, hai tháng nữa gã sẽ tới cửa đòi Tịnh Nguyên quyết.