Mục lục
Vạn Tộc Chi Kiếp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Long nhìn những món đồ mà Tô Vũ liên tục lấy ra. Vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại không bình tĩnh chút nào, nhưng y là cha hắn, y nhất định phải trấn định.

Trần Long thì không kiềm nổi, y há hốc miệng từ lúc nào.

Má nó!

Má nó!

Hắn có nhiều tiền như vậy sao?

Mấy thứ này cộng lại chắc cũng giá trị mấy chục vạn điểm công huân là ít!

Y chinh chiến cả đời cũng chưa từng thấy nổi thẻ công huân 10 vạn điểm, đúng là sống lâu thấy nhiều thêm kiến thức!

Tô Vũ không quá yên tâm, hắn nhìn về phía Trần Long, cười nói: “Trần thúc, đây chỉ là mấy đồ lặt vặt, không đáng tiền, ta cũng chuẩn bị một ít lễ vật cho Trần thúc! Nếu cha ta an toàn không việc gì, được ta đón đi thuận lợi, ta nhất định sẽ vô cùng cảm kích Trần thúc, mấy chục vạn điểm công huân mà thôi, không đáng là cái gì! Từ trước đến nay, ta không hề keo kiệt!”

Trần Long nhíu mày, Tô Long lại cho hắn một cái tát, tức giận mắng: “Không tin ánh mắt cha ngươi à?”

Tô Vũ cười mà không nói gì.

Tô Long thở dài, “Cảnh giác là chuyện tốt! Vừa đe dọa vừa dụ dỗ cũng tốt, nhưng ngươi không thể chỉ nói tình huống tốt, cũng phải xét đến tình huống xấu, ví dụ như ta mà chết, ngươi có thể dùng một ngón tay nghiền chết y gì đó, phải uy hiếp một chút!”

“Đại ca!”

Trần Long bất đắc dĩ, Tô Vũ người ta đã gọi cha rồi, y cũng không thể giả vờ như không biết nữa, y cảm khái: “Cháu trai, ngươi làm ta thật chấn động, sao ta ngờ được ngươi lại dùng thân phận này tới gặp cha ngươi.”

Tô Vũ cười cười, y ngẫm nghĩ rồi nói: “Đại Tần vương bảo ngài tới ư?”

Nghe vậy, Trần Long thầm giật mình, sau một lúc lâu, y mới gật đầu: “Ừ, đang nhận thưởng thì ông ấy bỗng nhiên nói ta lập công lớn, bảo ta đi mời chào Đúc Binh sư sắp thăng cấp Địa giai, vậy nên ta tới.”

“Ông ấy đã biết rồi.”

Tô Vũ thở dài, “Hy vọng không phải là chuyện xấu, thôi, mặc cho số phận đi! Cha ta tới đây chắc cũng nằm trong dự đoán của ông, vô địch đúng là vô địch, liếc mắt một cái là đã nhìn thấu rất nhiều thứ.”

Trần Long ngẫm nghĩ rồi cũng khẽ gật đầu, đúng vậy, người Đại Minh phủ tới đây, mình nhất định sẽ đi báo cho Tô Long.

Nếu Thôi Lãng đến từ Đại Minh phủ, tỷ lệ mình mang Tô Long tới là rất lớn, dù lần này không mang theo, Tô Vũ cũng sẽ nghĩ cách tiếp xúc thông qua mình, sớm muộn gì cũng có thể gặp cha hắn.

Nghĩ vậy, Trần Long thầm cảm thán: “Vô địch thật khủng bố!”

Tô Long lại nói: “Ngươi có di tích không, hay đưa cho Đại Tần vương cho an bình?”

Y không thèm để ý đến di tích, mạng nhỏ của con trai mới quan trọng, không được thì tiễn nó đi, ít ra có thể giảm bớt phiền toái.

Tô Vũ phì cười, “Có, nhưng ta chưa đào ra, đang ở Đại Hạ phủ, dưới giường ngủ nhà ta đấy, sau này ta sẽ tìm cơ hội đi đào sau!”

Tô Long sửng sốt, sau một lúc lâu mới nói: “Không phải nhà chúng ta ở tầng 3 sao?”

Dưới giường là tầng 2 mà!

“Cha, ngài không hiểu, một hạt cát một thế giới, ngài hiểu không?”

“Pép!”

Tô Vũ lại ăn trọn một cái tát, Tô Long bực bội mắng: “Ngươi học được cách tranh luận rồi à?”

Ta hỏi chuyện mà ngươi dám tranh luận ư?

Tô Vũ buồn bực, con trai người ta đâu bị đánh bao giờ, lão nhân gia ngài là một Đằng Không 36 khiếu, một quyền của ta... Thôi, ngài đánh đi, dù sao ta cũng không đau, quan trọng là tay ngài có đau hay không kìa.

Dù sao hắn cũng đã 11 đúc, mà cha hắn 1 đúc còn chưa hoàn thành.

Hai cha con liếc nhìn nhau, Tô Long âm thầm xoa tay, trong lòng không ngừng chửi bới, đầu của nhóc con này cứng quá!

Con trai bình an, còn tới Chư Thiên chiến trường, giờ phút này y rất vui mừng, đánh một trận chỉ là để xem có phải thật hay không thôi, giờ xem ra là thật, đánh đến tay y sưng lên rồi!

“Cha, ngài nhận ra ta bằng cách nào?”

Tô Vũ không nhịn được mà hỏi, ta che giấu không tốt sao?

“Dù ngươi hóa thành tro, lão tử cũng nhận ra ngươi!”

Tô Long mắng, rồi xì một tiếng khinh miệt, lời này không may mắn!

Mới vừa nói xong, Tô Vũ bỗng hóa thành một bãi nước, lên tiếng hỏi: “Cha, ngài còn nhận ra không?”

“...”

Trần Long bật cười, má nó, hai cha con này đang tấu hài à?

“Ngươi...”

Tô Long dại ra, ngươi đùa ta à, nhận ra cái píp, thế này là thế nào?

Một lát sau, Tô Vũ khôi phục thành bộ dáng Thôi Lãng, hắn cảm thấy mỹ mãn, nhìn xem, nhận ra thế quái nào được, ngài bốc phét tiếp đi!

Còn đòi hóa thành tro cũng nhận ra, có tin ta hóa thành tro thật cho ngài thử nhận không!

Cha con gặp lại, hai người đều kích động, nhưng giờ phút này bọn họ vẫn đè nén cảm xúc, Tô Vũ vui cười trêu đùa, Tô Long không ngừng mắng chửi, đây đều là hành động phát tiết cảm xúc.

Đã hơn một năm, hai cha con đều trải qua quá nhiều chuyện!

Có thương cảm ly biệt, có lo lắng cho nhau, cách cả thế giới, hai cha con gặp lại tại đây.

Vui mừng không nói nên lời, cho vơi đi đau khổ bất tận.

Gặp lại, nhưng không thể đoàn tụ.

Khi Tô Vũ nói mình có việc phải làm, phải rời đi, Tô Long liền biết con trai không thể ở mãi bên mình, có lẽ sẽ phải rời đi sớm thôi.

Giờ khắc này, y muốn khuyên nhủ hắn vài thứ nhưng lại không biết nói thế nào, chỉ biết biến thương cảm và lo lắng thành bạo lực, lần lượt tát lên mặt đứa con trai quen thuộc mà xa lạ trước mắt này.

Cảm giác quen thuộc, bộ dáng xa lạ.

Khi nào hai người mới có thể quang minh chính đại gặp nhau?

Tô Long không biết, trong lòng chỉ có thương cảm, con trai ta trưởng thành rồi!

...

Trong đại sảnh.

Cười xong, đùa xong, đồ cũng đưa xong, hai cha con nhất thời không nói gì.

Hồi lâu, Tô Long bỗng nhiên nói: “Ngươi có chuyện của mình, ta không giúp được, hiện tại không ai giám sát, để ta làm bữa cơm cho ngươi đi.”

Tim Tô Vũ thắt lại, trong lòng loạn như ma, sau một lúc lâu mới gật đầu: “Vâng, ta muốn ăn thịt kho tàu.”

Đã bao lâu rồi?

Sau khi ăn xong bữa cơm cuối cùng, phụ thân liền rời nhà đến Chư Thiên.

Hôm nay có thể ăn một bữa.. không biết lần tiếp theo sẽ là khi nào.

Trong đại viện có phòng bếp.

Bên trong có rất nhiều thức ăn, đỡ mất công phái người đi chuẩn bị.

Trong phòng bếp, Tô Long bắt đầu xào rau.

Tô Vũ yên lặng nhìn, cách đó không xa, Trần Long nhìn một hồi rồi yên lặng dời tầm mắt.

Hai cha con không nói chuyện, cũng không hề trêu đùa nhau.

Động tác của Tô Long vô cùng thành thạo, không đến nửa giờ đã làm xong.

“Ăn đi, nếm thử hương vị xem thế nào.”

“Vâng.”

Tô Vũ cầm đũa ăn ngấu nghiến, bất giác nước mắt không nén được tuôn trào từ lúc nào không hay. Hắn cúi đầu, không muốn để cha và Trần Long nhìn thấy.

“Cha, thịt dai quá...”

“Thiếu muối, không ngon.”

“Tay nghề của ngài giảm xuống rồi.”

“...”

Tô Vũ bới móc, nghẹn ngào, hắn không muốn khóc, khi bị Nhật Nguyệt đuổi giết, hắn còn không khóc.

Khi một mình lang bạt ly hương đến Đại Minh phủ, hắn không khóc.

Nhưng giờ khắc này, hắn lại không nhịn được.

“Lần sau làm ngon hơn nhé.”

Tô Long bình thường không hút thuốc, nhưng hôm nay không biết y lấy từ đâu ra một gói thuốc lá, đốt một điếu, ngồi bên người con trai, vừa hút vừa nói: “Ăn nhiều vào cho mau lớn, đừng tưởng rằng là cường giả thì không cần ăn cơm.”

“Ngươi không cần lo lắng cho ta, Hạ gia sẽ bảo hộ ta, trừ khi Hạ gia hoàn toàn rối loạn như ngươi nói, Đại Hạ Vương và những người khác đều gặp nạn, tới lúc đó, Nhân cảnh cũng lâm vào đại loạn, thế thì không cần chạy nữa.”

Tô Long phun ra một vòng khói, ho khan một tiếng, tiếp tục nói: “Ta sẽ không tới chỗ ngươi nữa. Tới một lần còn được, nhiều lần thì sẽ có kẻ nhận ra điểm không thích hợp.”

“Đừng đáp ứng tiểu tử Trần Long, chẳng có lí do gì để giúp Trấn Ma quân, không có đạo lý này đâu, lần này đi rồi thì cũng đừng liên hệ nhiều với y.”

“...”

Hút xong một điếu, Tô Long đứng dậy, dọn dẹp chén đũa, vừa quét tước vừa nói: “Chúng ta ở lại đã lâu, nên đi rồi, ta sẽ nói là tới hỏi tình huống con trai ta, còn ngươi tự cẩn thận một chút.”

“Vâng.”

Tô Vũ cúi đầu, giờ khắc này hắn không muốn nói gì cả.

Tô Long rửa xong chén đũa, lau khô tay, sờ đầu Tô Vũ, lúc này y không đánh con mình nữa, chỉ khẽ thở dài, “Nói đến nói đi vẫn là tại cha ngươi vô dụng, bằng không ai dám bắt nạt ngươi, ta chém chết hắn!”

“Thực lực không đủ thì hãy nhẫn nhịn, ngươi còn trẻ, nhìn bọn họ chết già hết đi!”

“...”

Dong dài vài câu, rồi Tô Long mỉm cười bảo: “Ta đi đây, có gì muốn nói hay không?”

“Cha... Bảo trọng!”

“Còn cần ngươi nhắc à? Ta còn chưa được ôm cháu đâu!”

Tô Long nhếch miệng cười, ngay sau đó, y cất bước rời đi.

Tô Vũ yên lặng đi theo, phía trước, Trần Long thở dài một tiếng, cũng đi theo, đi đến cửa, Tô Long lớn tiếng nói: “Đa tạ Thôi đại sư, con trai ta không sao thì ta an tâm rồi, lần này làm phiền Thôi đại sư nhiều!”

“Khách khí!”

Tô Vũ nén lòng u sầu, đơn giản đáp: “Tô đại thúc mà rảnh thì hãy tới chơi, Tô Vũ và sư phụ ta là bạn vong niên, có việc gì đại thúc cứ việc đến tìm ta!”

Trần Long chen vào: “Vậy chuyện Trấn Ma quân...”

Tô Vũ cắt ngang: “Cái kia... Khụ khụ, gần đây ta hơi bận, Trần tướng quân, chúng ta nói việc này sau nhé.”

“Aiiiz!”

Trần Long thở dài, Tô Long cười trên nỗi đau của người khác một tiếng, hai người chắp tay với Tô Vũ, rồi rời đi, bước đi hơi nhanh, như là có điểm bất mãn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK