Ngũ Hành tộc à?
Đồng tộc của ta sao?
Không thấy có đồng tộc tới mà nhỉ... Dĩ nhiên, tên Thủy Nhân kia không tính, tên kia chỉ là gậy quấy phân heo, hiện tại không biết đã tránh đi đâu rồi, gã coi như mình không quen biết, chưa từng thấy qua tên kia.
Phù Thổ Linh nhìn chung quanh một vòng, không phát hiện cái gì nên cũng cấp tốc tan biến.
Gã vừa biến mất, một thân ảnh thoăn thoắt bước vào nơi này.
Thân ảnh này vừa xuống đất, dưới mặt đất, đại địa giống như chấn động một cái.
Tức thì, đại địa hóa thành từng bàn tay lớn, thoáng chốc đã bắt gọn lấy Liệp Báo vừa mới đặt chân xuống, từng bàn tay đất khổng lồ cuốn lấy Liệp Báo. Vẻn vẹn vài giây sau, trong bàn tay đất nhô ra một thanh gai nhọn.
Phụt một tiếng, gai đất đâm xuyên thấu bụng Liệp Báo.
"Gừ!"
Liệp Báo gào thét, kêu thảm: "Phù Thổ Linh... Ngươi dám..."
Bịch! Liệp Báo nổ tung.
Bàn tay lớn nhanh chóng tan biến, đất đai khôi phục nguyên dạng.
Phù Thổ Linh xuất hiện rồi hóa thành nắm bùn, mau lẹ bao bọc lấy xác Liệp Báo, vừa thôn phệ nó vừa cảm khái: "Mùi vị cũng được..."
Xong xuôi, Phù Thổ Linh lại biến mất.
Cường giả trên Liệp Thiên bảng có mấy ai là kẻ lương thiện?
Thuận tay giết một tên đã rồi nói!
Phù Thổ Linh tan biến ngay tại chỗ.
Lại qua một quãng thời gian, một tôn thạch nhân đi tới, chân nó đạp đại địa, cảm ứng một thoáng rồi cả giận mắng: "Phù Thổ Linh! Là cái tên này, hắn coi nơi đây là nơi thịnh yến sao?"
Thạch nhân lắc đầu, đạp xuống một cước, trên mặt đất có một chút bẫy rập nháy mắt đã nát bấy toàn bộ.
Phù Thổ Linh đã đi xa bỗng nhiên hơi động, thầm mắng một tiếng, là cái tên thạch đầu phiền phức kia. Tên này hết sức khó đối phó, bởi vì trời sinh khắc chế nên mỗi khi đụng độ thì đại khái gã không phải là đối thủ. Tiếc là Thủy Nhân không ở đây, bằng không thì đối phó với thạch đầu cũng có thể khắc chế một ít.
"Được rồi, gia hỏa Thủy Linh tộc kia còn phiền hơn!"
Phù Thổ Linh cấp tốc bỏ chạy, không muốn dây dưa với thạch đầu. Thạch nhân nhất tộc cũng xem như biến chủng của Ngũ Hành tộc, bất quá đối phương lại không thừa nhận. Ngoài ra, lão tổ của Thạch nhân nhất tộc đã đột phá đến vô địch cảnh, chiếm cứ một phương, một mình thành tộc, không qua lại với Ngũ Hành tộc nữa.
Thổ Linh tộc còn bị khắc chế một ít, đối phương càng không nguyện ý làm vật nền cho Ngũ Hành tộc nên đã sớm chia lìa.
...
Giờ khắc này trong Thiên Đoạn cốc, khắp nơi đều có sát lục.
Một số kẻ không phải thiên tài Liệp Thiên bảng không ngừng bị săn giết.
Dần dần, có vài thiên tài cảm nhận được điểm không đúng nên có người bắt đầu rời khỏi.
...
Mà Tô Vũ vẫn lười quản mấy chuyện đó, hắn tiếp tục chuyển sang nơi khác tu luyện.
Tuy giết người sẽ được ban thưởng nhưng còn không bằng tập trung tu luyện.
Cho Thiên Nguyên khí thì đó là thứ rác rưởi nhất.
Giết những người yếu thì gần như chỉ được tặng Thiên Nguyên khí, Tô Vũ chỉ có thể nói, thiên địa quy tắc ở Chư Thiên chiến trường quá mức hẹp hòi. Còn nữa, cho thần văn thế mà không cho thần văn Nhân tộc, không có ý nghĩa gì hết!
Đương nhiên thần văn vạn tộc được tặng bị kích phá cũng cung cấp hàng loạt dư vị thần văn và ý chí lực, kỳ thật cũng không tồi, tối thiểu là tốt hơn Thiên Nguyên khí nhiều.
Thiên Nguyên khí là thứ rác rưởi.
Lời này có lẽ cũng chỉ có mỗi Tô Vũ dám nói.
Đối với những người khác, dù cho là Nhật Nguyệt thì Thiên Nguyên khí cũng có tác dụng rất lớn, khai khiếu cũng tốt, đúc thân cũng tốt, cường hóa thân thể, chữa trị thân thể... Thiên Nguyên khí vẫn luôn là bảo vật.
Nhưng mà Tô Vũ có thể tự rút ra được nên hiển nhiên hắn sẽ cảm thấy đó là phế vật.
Giết một thiên tài có đôi khi sẽ bị lật thuyền, còn không bằng thu mua thật nhiều tinh huyết để tinh luyện. Dĩ nhiên, không ngừng sát lục, thần văn chữ "Sát" và chữ "Chiến" của Tô Vũ đều có dấu hiệu mạnh mẽ tấn cấp.
Chữ "Tĩnh" mà hắn dùng nhiều nhất cũng có xu thế này.
Trong Ngũ hành thần văn, chữ “Hỏa” đã tấn cấp, bốn cái khác thì đều có một ít thay đổi.
Ở trong môi trường liên tục phải vận dụng thần văn như vậy, hắn cảm thấy hết sức kích thích.
Kích thích cảm giác sinh tử, giống như đã đưa Tô Vũ trở về trong mộng cảnh khi còn bé, không cẩn thận thì hắn sẽ bị giết.
Sát lục nổi lên bốn phía, trong Thiên Đoạn cốc không ngừng có một ít đám mây tiểu cổ thiên địa ban thưởng hiển hiện.
Mỗi một lần hiển hiện đều là một lần định vị.
Rất nhanh đã có người biết, chỗ kia có người chết, có thiên tài thu được ban thưởng, mà vị thiên tài ấy cũng sẽ trở thành con mồi của nhiều người khác.
Hoàng Đằng và Ngô Kỳ còn chưa chết, thiên tài của các chủng tộc khác đã chết cả đống.
Vạn tộc không thiếu thiên tài.
Nhưng tại nghịch cảnh dài lâu, thu hoạch được chỗ tốt to lớn, từng bước một trở nên cường đại thì đó mới thật sự là thiên tài, đây cũng là phương pháp rất nhiều chủng tộc nuôi cổ.
Chư Thiên chiến trường vốn là chỗ nuôi cổ.
Cường giả hằng cường!
...
Ầm ầm!
Một tiếng vang thật lớn vang lên trong Thiên Đoạn cốc.
Hoàng Đằng ho ra máu, y bắt được tóc của Ngô Kỳ, kéo lấy nàng bỏ chạy.
Ngô Kỳ không lên tiếng, không kêu lên đau đớn, thời khắc này ngực nàng chảy đầy huyết dịch, vẻ mặt ảm đạm, nhưng vẫn không hề tuyệt vọng. Ngay tại khi Hoàng Đằng kéo lấy nàng bỏ chạy, Ngô Kỳ gầm nhẹ một tiếng, đỉnh đầu hiển hiện một thanh tế kiếm!
Phù một tiếng xuyên thấu hư không, một cường giả Lăng Vân thất trọng vừa đuổi theo tới bị một kiếm đó xuyên thấu thân thể, bất quá gã tráng hán kia lại cười lạnh một tiếng, lỗ hổng thân thể trong nháy mắt đã lấp đầy.
"Ngô Kỳ, ngươi chỉ có thế thôi sao?"
Ngô Kỳ không nói gì!
Mà đúng lúc đó, tráng hán biến sắc, sau một khắc, bỗng nhiên gã hóa thành thi nước, không đầy vài ba giây đã triệt để hư thối.
Ngô Kỳ lúc bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, rút khỏi bàn tay Hoàng Đằng, lảo đảo nắm chặt lấy cánh tay của y, quát: "Đi, nhìn cái gì!"
Hoàng Đằng líu lưỡi, cấp tốc trốn chạy, vừa chạy vừa nói: "Ngươi thật hung ác, đây chính là văn binh ngâm độc, ngươi không sợ hạ độc chết chính mình sao?"
Nói xong, y không chờ Ngô Kỳ đáp lời đã vội vàng hỏi: "Có thể đưa cho ta một ít độc này được không? Thật là lợi hại!"
Thật sự quá lợi hại!
Ngô Kỳ không để ý tới y, chỉ cau mày nói: "Thực lực đối phương rất mạnh, lại giết thêm một tên đi, nhìn xem có thể đạt được thiên địa ban thưởng hay không, giúp ta khôi phục thương thế."
"Không gấp, chạy trước đi đã, đằng sau lại có cường giả đuổi tới rồi!"
Về chuyện Ngô Kỳ một kiếm giết chết đối phương... Không, là độc chết đối phương, Hoàng Đằng vẫn còn thấy sợ hãi, nhịn không được lại hỏi: "Ngươi không hạ độc ta đó chứ? Độc này là của chính ngươi, hay là cô nãi nãi của ngươi thế?"
"Im miệng!"
Ngô Kỳ thấy hết sức phiền, chạy trốn thì lo chạy trốn, nói nhảm nhiều quá.
Hoàng Đằng vội vàng im miệng, dưới chân vội gia tốc, nhanh chóng trốn chạy, trong đại hạp cốc cũng có một vài khe nhỏ, chút vết nứt này thông với vết nứt khác, Thiên Đoạn cốc cũng có hình dáng mê cung dưới mặt đất.
Đương nhiên, bất kể như thế nào thì cuối cùng đều sẽ hội tụ thành đường thẳng, một khe nứt rất lớn ở chính giữa.
Bọn hắn trốn chạy không bao lâu, Thiên Đạc đã dẫn người đuổi theo, nhìn thoáng qua bãi nước đen thui dưới đất, gã lạnh lùng dặn dò: "Quá độc! Cẩn thận một chút, chúng ta đã xem thường Ngô Kỳ rồi, độc này không biết là của ả hay là lấy từ chỗ Ngô Nguyệt Hoa."
Ngô Nguyệt Hoa là đỉnh cấp Luyện Đan sư, bà chế nước độc cũng rất mạnh, bất quá nếu mà dùng độc, người ngoài dùng có đôi khi dễ dàng tự độc chết chính mình.
Thiên Đạc cảnh cáo một câu, vội vàng mang theo những người khác tiếp tục truy kích.
Trốn không thoát!
Thiên Đoạn cốc vốn là đường cùng!
Gã chỉ cần phải đề phòng chuyện Hoàng Đằng lúc sắp chết lại dẫn động đao khí nơi đây, mặt khác thì đều không cần quá mức lo lắng.