Kỷ thự trưởng lẩm bẩm: "Bốn thanh đồ long kiếm, đừng nói với ta, lúc trước hắn đã phác họa ra 4 thanh, hắn chia tách đồ long kiếm... rồi hủy đi 4 lần?"
Bạch Phong rốt cuộc sao có thể làm được?
Sau một khắc, y bỗng nhiên vung tay, chộp tới hướng bên kia!
Mà cùng lúc đó, đám Đan Thiên Hạo cũng dồn dập ra tay, chộp tới hướng Bạch Phong!
Quy củ hả?
Không lo được nữa!
Bạch Phong chia tách đồ long kiếm bằng cách nào, bọn hắn cảm thấy rất hứng thú!
"Hắn bị phế rồi, ta tới trước..."
Kỷ thự trưởng nhàn nhạt nói xong, trong chớp mắt, một đại ấn màu vàng óng bay thẳng đến hướng đám Đan Thiên Hạo!
Đại ấn càng lúc càng lớn!
Cùng lúc đó, trên bầu trời có một vầng trăng sáng phóng lên!
Vầng trăng ấy nháy mắt bay lên cao, nháy mắt lại hạ xuống, che khuất bầu trời, đánh tới hướng nhóm người Chu Minh Nhân!
Chu Minh Nhân nhíu mày, vội vã lùi về phía sau mấy bước!
Bịch một tiếng vang dội, đám Đan Thiên Hạo bị đại ấn đập bay, Kỷ thự trưởng bắt lại Bạch Phong, trong nháy mắt thu hồi cự chưởng. Bạch Phong hạ xuống trước người y, ánh mắt đã có chút tan rã, miệng đầy máu tươi, anh khẽ rên rỉ nho nhỏ không thể nghe thấy: "Đệt... nhẹ tay thôi..."
Kỷ thự trưởng mỉm cười, không lên tiếng nữa, mà ở bên kia, Chu Minh Nhân thối lui nhìn về phía mấy người Hạ Hầu gia, bình tĩnh nói: "Nếu các vị muốn nhúng tay vậy liền nói sớm, hà tất chờ tới bây giờ, Hạ gia nếu không đồng ý, trận chiến này sẽ không diễn ra.”
Hạ Hầu gia nhún nhún vai, "Không liên quan gì tới ta, lão Kỷ muốn ra tay, các ngươi tìm hắn đi!"
Chu Minh Nhân không nói lại nổi, Đan Thiên Hạo cả giận mắng: "Chính các ngươi vẽ ra chiến khu, hiện tại lại muốn nuốt lời?"
"Lão Kỷ làm mà!"
Hạ Hầu gia lặp lại lần nữa, suy nghĩ một chút bèn nói: "Phạt tiền, không cho phép ra tay nữa! Ngươi mà còn ra tay thì phạt ngươi phải tới Chư Thiên chiến trường giết một tên Nhật Nguyệt, mọi người cảm thấy thế nào?"
"Giao Bạch Phong ra!"
Đan Thiên Hạo giận dữ!
Kỷ thự trưởng không để ý tới gã, bắt lấy Bạch Phong, quay đầu bước đi!
Giao cái gì mà giao!
Hiện tại y tò mò lắm, làm sao mà hắn làm được chuyện kia?
Làm sao hủy được bốn thanh đồ long kiếm?
Quá thần kỳ!
"Kỷ..."
Đan Thiên Hạo còn chưa rống xong, Kỷ thự trưởng bỗng nhiên quay đầu, thân ảnh khẽ động, nhanh không gì sánh kịp, trong nháy mắt y xuất hiện trước mắt gã, trong tay xuất hiện một vầng trăng sáng, bổ ra ánh trăng chói lọi!
Ầm!
Thân thể nổ tung!
Lại là nhất kích bổ xuống, bịch một tiếng, huyết dịch bay ngang, xương cốt nổ tung!
Kỷ thự trưởng lạnh lùng đứng từ trên cao nhìn Đan Thiên Hạo đang cưỡng ép khôi phục máu thịt, thản nhiên nói: "Bàn giao như thế, đủ chưa? Không đủ thì bảo Chu Phá Long tới tìm ta!"
Im ắng!
Kỷ thự trưởng bình tĩnh nhìn quanh bốn phương, "Các ngươi cứ đánh của các ngươi, ta muốn làm chuyện của ta, ta muốn bảo vệ hắn, vậy thì ta có thể bảo đảm! Ta không quan tâm là Sơn Hải hay cái gì, ở Đại Hạ phủ mà muốn ngăn Kỷ Hồng này?"
Y nghiêng đầu nhìn thoáng qua Chu Minh Nhân, thản nhiên nói: "Chu phủ trưởng, không phục thì có thể thử xem!"
Chu Minh Nhân không lên tiếng.
"Kỷ Hồng ta muốn bảo vệ cho một Đằng Không, còn có người dám phân cao thấp với ta ư?"
Kỷ thự trưởng nhìn quanh bốn phương, thản nhiên nói: "Còn có người muốn nói không phải sao?"
Im ắng!
"Vậy thì cáo từ!"
Kỷ thự trưởng khẽ cười, y nhấc Bạch Phong lên, đạp không mà đi.
…
Kỷ thự trưởng đạp không mà đi, mang theo cả Bạch Phong.
Trên mặt đất, Liễu Văn Ngạn lộ ra nụ cười, sau một khắc... ông chửi bậy một tiếng!
Tiểu tử Bạch Phong kia, trước đó đã nói sẽ giúp ta giải quyết chuyện thần văn áp chế còn chưa hoàn thành đâu.
Xong đời rồi!
Đương nhiên, Bạch Phong nói ra phương pháp rồi, hiện tại người có thể làm được chỉ có Hồng Đàm.
Tên sư đệ kia nhà mình có phải chết ở xó nào rồi không?
Trên mặt đất, Hạ Ngọc Văn nằm thoi thóp nơi đó, không quan tâm hết thảy, y một mực nhìn lên bầu trời, ánh mắt mất đi thần thái, không còn vẻ bá đạo ngày thường nữa.
Bên kia, Hạ Hầu gia phất phất tay, "Khiêng đi! Đưa về phủ thành chủ, để Hạ Trường Thanh tới cứu! Có thể tiếp nhận thất bại thì mới có thể trưởng thành, ai có thể bất bại mãi chứ?"
Một đội Long Võ vệ tràn vào sân, cấp tốc nâng Hạ Ngọc Văn rời đi.
Hạ Hầu gia cười nhạt: "Ngũ đại cũng từng bại rồi, lão đầu tử nhà ta cũng thế, Hạ Long Võ cũng từng bại trận... Đại Chu vương, Đại Tần vương đều từng thua cuộc, có thể đứng lên sau khi thất bại thì mới có hi vọng, đứng không dậy nổi... Hạ gia sẽ giúp ngươi dưỡng lão đến hết đời!"
Tàn khốc như vậy và cũng chỉ đơn giản như vậy đấy!
Đứng dậy nổi thì ngươi còn là thiên tài của Hạ gia.
Đứng dậy không nổi, vậy sẽ giúp ngươi dưỡng lão, cả một đời ngồi ăn rồi chờ chết.
Thiên tài... nơi nào cũng không thiếu!
…
Đan Thiên Hạo đã cưỡng ép tụ hợp thân thể xong, vẻ mặt gã trắng bệch, lại vẫn không cam lòng như trước.
Gã không ngốc!
Nhưng gã rất muốn tóm lấy Bạch Phong, đâu chỉ gã mà tất cả mọi người đều muốn tóm lấy Bạch Phong.
Vì sao lại có khả năng chia tách nhiều đồ long kiếm như vậy?
Đây là năng lực của riêng Bạch Phong hay là người của đa thần văn nhất hệ đều có thể làm được?
Năng lực này sẽ tạo thành ảnh hưởng to lớn gì hay không?
Đa thần văn nhất hệ rốt cuộc đã nghiên cứu ra cái gì?
Quá quan trọng!
Đa thần văn nhất hệ vốn là chiến lực vô song, bây giờ lại còn có thể chia tách thần văn chiến kỹ, điều này sẽ tạo thành ảnh hưởng về sau thế nào?
Gã muốn tóm lấy Bạch Phong!
Đan Thiên Hạo nhìn Kỷ thự trưởng bay khỏi nơi này, lại nghiêng đầu nhìn thoáng qua Chu Minh Nhân, truyền âm quát: "Chu Minh Nhân! Ngươi chỉ trơ mắt nhìn Bạch Phong bị người ta mang đi?"
Giá trị của Bạch Phong sau trận chiến ban nãy đã điên cuồng dâng lên.
Chia tách đồ long kiếm, rốt cuộc sao anh có thể làm được?
Mơ hồ trong đó... Bọn họ thậm chí còn sinh ra chút suy nghĩ đáng sợ.
Có thể chia tách đồ long kiếm, đại biểu thần văn chiến kỹ bị mở ra, vậy thần văn trung tâm có khả năng hủy đi sao?
Nếu có thể... Đan Thiên Hạo không dám tưởng tượng tiếp theo sẽ bùng nổ kịch biến như thế nào!
Đa thần văn vô địch!
Cùng giai tối cường!
Mọi người không phục đa thần văn nhất hệ ở chỗ bọn họ hao phí hàng loạt tài nguyên, ở chỗ họ Đằng Không quá khó khăn, yêu cầu quá cao, dưới Đằng Không nhất định phải phác họa từ 10 thần văn trở lên!
Nhưng... Nếu là... Không cần dưới Đằng Không nữa thì sao?
Có thể không?
Bọn hắn không biết!
Cũng không dám nghĩ!
Chỉ có thể nói, hoàn toàn có khả năng này, còn chuyện đúng hay không thì hiện tại ai cũng không có chứng cứ, trừ phi bắt lấy Bạch Phong tra khảo thì mới có thể biết được một ít.
Chu Minh Nhân khẽ nhíu mày, trầm mặc như trước.
Ngày hôm nay ông hệt như một người câm, dù cho Kỷ thự trưởng làm càn ngay trước mắt thì ông cũng chỉ có thể hèn mạt nhượng bộ.
"Chu Minh Nhân!"
"Thần văn của Ngũ đại làm trọng!" Chu Minh Nhân mở miệng, "Chuyện của Bạch Phong sau này lại nói. Ngươi muốn vì một Bạch Phong mà đắc tội Kỷ Hồng?"
Đan Thiên Hạo vẫn cực kỳ phẫn nộ!
Đột nhiên gã nhìn thẳng về phía Hạ Hầu gia, ẩn giấu cơn giận đi, trầm giọng nói: "Hạ Hầu gia, Hạ gia nói lập ra chiến khu tùy ý chúng ta tranh đấu! Hạ Hầu gia đưa ra điều kiện, chúng ta đều đáp ứng! Hạ Hầu gia nói như thế nào vậy liền như thế đó, nhưng mà hiện tại, thự trưởng của Dục Cường thự lại nhúng tay vào, điều này hợp quy củ Hạ gia sao?"
Gã nhất định phải chất vấn.
Bằng không, người Hạ gia sẽ không ngừng nhúng tay, vậy dứt khoát đừng đấu nữa, không có bất cứ ý nghĩa gì!