Mục lục
Vạn Tộc Chi Kiếp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Vũ mỉm cười, "Chuyện khó xử của ta hẳn Thanh công chúa cũng biết, bây giờ ta cần thực lực mạnh hơn! Thế nhưng ta lại không dám ra ngoài, ta cần tăng lên thực lực của bản thân, hết lần này tới lần khác lại không có cơ hội! Trước đó, ta còn muốn chờ một chút, bây giờ xem ra, ta đã không có cách nào đợi thêm nữa."

Tô Vũ lại nói: "Cho nên ta muốn đi tầm bảo, ta thu được tin tức ở một nơi tồn tại bảo vật có thể làm cho ta cấp tốc Đằng Không, cho nên ta muốn đi xem thử."

Hạ Thanh nhíu mày, "Tìm bảo vật ư?"

Hẳn là tới di tích!

Hẳn là đi tiếp nhận truyền thừa?

Đây là ghét bỏ thực lực mình không đủ, muốn nhanh chóng tăng lên?

Di tích này xem ra còn chưa thể thu lấy hoàn toàn, cũng phải, Tô Vũ quá yếu, không đến Nhật Nguyệt sẽ khó mà tiêu hóa toàn bộ.

"Tô huynh có ý là..."

Tô Vũ ngắt lời: "Muốn hẹn Thanh điện hạ cùng đi, thế nhưng phải mang theo Hộ Đạo giả!"

Tô Vũ nghiêm mặt nói: "Ta sợ sẽ có nguy hiểm!"

"Nguy hiểm?"

Hạ Thanh tỏ vẻ mờ mịt, "Chẳng lẽ là nơi đó rất xa à?"

"Không tính là quá xa." Tô Vũ do dự một chút, "Tại một thành nhỏ ở phụ cận, là thành nhỏ gần Nam Nguyên, dĩ nhiên, Thanh công chúa có lẽ không biết."

Ta biết!

Hạ Thanh chấn động trong lòng!

Ta biết, đó là quê hương của ngươi, quả nhiên, thật sự là đồ ở nơi kia!

Nàng đã có suy đoán ở gần khu vực ấy mà!

"Nam Nguyên?" Hạ Thanh vờ ra vẻ ngạc nhiên hỏi: "Hình như ta đã từng nghe qua, ngươi là người Nam Nguyên sao?"

Tô Vũ gật đầu, "Địa điểm bảo tàng này ta sớm đã biết được, thế nhưng vẫn một mực không đi... Cũng không phải là chưa đi, ta từng dạo vòng qua, quá nguy hiểm, khi còn bé ta cùng phụ thân từng tới thu thập một chút dược liệu."

Trong long Hạ Thanh cấp tốc đưa ra phán đoán!

Dược liệu!

Khi còn bé!

Là một ngọn núi à?

Hay là hẻm núi nào đó?

Không nằm trong Nam Nguyên, thì ra là thế, hóa ra nằm ở lân cận Nam Nguyên, khó trách đến bây giờ đều không có ai phát hiện.

Hạ Thanh do dự nói: "Tô huynh, ý của ngươi là ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm sao?"

Tô Vũ vùng vẫy một hồi mới gật đầu, "Đúng thế, ta hết sức lo lắng, cho nên ta cần mấy người giúp ta! Dĩ nhiên, ta cũng không phải không có chút chuẩn bị gì, sư tổ ta đã thuần phục một con Sơn Hải Đại Yêu, ta sẽ dẫn nó cùng đi, thế nhưng ta sợ một vị Sơn Hải Đại Yêu vẫn không đủ, mà đối phương chưa hẳn sẽ nghe lời, ta cần người chấn nhiếp nó!"

Tô Vũ trầm mặc một hồi, lại nói: "Ta hi vọng Thanh công chúa đừng truyền ra ngoài, tìm ngươi là bởi vì... Ngươi không phải nhân tộc, nói một câu thật lòng, ta không sợ ngươi chiếm được bảo vật trước ta, bởi vì ngươi không có cách nào chiếm trước, thế nhưng những người khác... Lòng người khó dò, bao gồm cả Hạ gia, Hồ gia, Ngô gia, Trịnh gia. Bảo vật động nhân tâm, bọn hắn lại có nội tình, một khi bị cướp thì ta chỉ sợ không thể cầm về được!"

Tô Vũ chân thành nói: "Ta sẽ không bạc đãi Thanh công chúa, nếu Thanh công chúa đáp ứng, ta sẽ tặng cho công chúa 1 vạn công huân, mặt khác, lại tặng công chúa một thanh huyền giai văn binh, hoặc nếu như công chúa còn có điều gì cần thì cứ việc nói!"

Một khoản lớn!

1 vạn công huân, một thanh huyền giai văn binh.

Giá tiền này đủ để thuê cả Sơn Hải.

Chút nghi hoặc trong lòng Hạ Thanh cuối cùng cũng nháy mắt được hóa giải, thì ra là thế, là bởi vì ta là vạn tộc, không thể cố thủ trong Nhân cảnh, mà di tích của Tô Vũ không thể đem đi trong một lần duy nhất cho nên hắn cảm thấy, chỉ có thể tìm người sẽ không xâm chiếm di tích.

Những người khác bao gồm cả Ngô gia đồng minh của hắn cũng có thể sẽ xâm chiếm di tích.

Hạ Thanh suy nghĩ một chút, logic này không có vấn đề.

Dựa theo lẽ thường mà nói, nàng đích thật không dám xâm chiếm, dù cho dám chiếm đoạt thì Vân Hổ tộc cũng không có tư cách để làm điều này. Cướp di tích của người ta ngay trong Đại Hạ phủ... Muốn chết à?

Điều kiện tiên quyết là, Tô Vũ còn sống.

Nếu hắn chết rồi, không ai biết được, chuyện kia... Dĩ nhiên, nàng phải trở lại học phủ, trừ phi một vị tộc lão giả vờ chết, ẩn náu vào trong di tích.

Đủ loại suy nghĩ hiện lên.

Hạ Thanh trầm giọng nói: "Tô huynh, ta đương nhiên là nguyện ý giúp ngươi, nhưng mà nói thật, vạn tộc chúng ta ra ngoài ắt sẽ dẫn tới không ít người quan tâm! Thậm chí là cả Đại Hạ phủ quan tâm!"

"Mà nếu không có lý do thích hợp, chúng ta cũng không đi được."

Tô Vũ gật đầu, "Ta biết, cho nên ta sẽ tìm lý do, quê hương của ta ở Nam Nguyên, gần đây có yêu vật chuyển động, có dấu hiệu của Vạn Tộc giáo. Người ở quê ta quá yếu, ta là thiên tài xuất thân từ Nam Nguyên thì hiển nhiên ta phải trở về!"

Ánh mắt Tô Vũ lóe sáng: "Ta đã liên hệ một vài người chế tạo chút hỗn loạn tại Nam Nguyên, ta là thiên tài, ta sẽ trở về. Ta sẽ tuyên bố nhiệm vụ, không giới hạn bất luận người nào tham dự, ngươi có thể gia nhập vào, như thế liền thuận lý thành chương!"

Hạ Thanh hơi kinh ngạc, suy nghĩ một chút, đây cũng là biện pháp tốt!

Nam Nguyên gặp mối nguy!

Tô Vũ trở về là việc rất bình thường, hắn thân là thiên tài xuất thân từ Nam Nguyên, vừa rời Nam Nguyên không lâu, bây giờ thực lực mạnh mẽ, người ở quê cầu viện, hắn là người đầu tiên hưởng ứng thì cũng là việc nên làm.

Thậm chí là bị ép buộc!

Hắn không thể không trở về!

Nhờ đó mọi chuyện cũng không tỏ ra quá đột ngột, ngược lại còn có vẻ như Tô Vũ rất bất đắc dĩ, rất nhiều người đều hiểu, giờ phút này hắn chưa chắc sẽ rời đi. Hắn tùy tiện rời khỏi học phủ thì mới là việc nguy hiểm, nhưng hắn không có cách nào, hắn chỉ có thể trở về, bằng không thì sẽ bị người ta đâm cột sống!

Tô Vũ đại khái cũng có ý tứ này đi!

Hạ Thanh chần chờ một chút mới nói: "Ta lo lắng Vạn Tộc giáo... Được rồi, đừng nhìn ta như vậy, Vân Hổ nhất tộc ta không có giáo phái, ta là lo lắng những tên kia muốn đối phó ngươi, còn nữa, Đơn thần văn nhất hệ bên này, ngươi xác định bọn hắn sẽ không ra tay sao?"

"Lần này ta đến nhân tộc chỉ mang theo hai vị tộc lão, một vị Lăng Vân, một vị Sơn Hải, thế nhưng, dựa theo quy củ của học phủ thì nhiều nhất chỉ có thể rời đi một vị, còn lại xem như làm con tin, Tô huynh hiểu ý của ta không?"

Tô Vũ gật đầu, hắn hiểu!

Nhân tộc cũng phải cam đoan những người này sẽ không cùng nhau chạy trốn, ẩn náu bên trong rừng núi, lưu lại một người là điều bình thường.

Tô Vũ cười nói: "Một vị Sơn Hải cũng đủ rồi, ta còn có một vị Sơn Hải Đại Yêu. Trọn vẹn hai vị Sơn Hải, ta cũng không tin vì đối phó ta mà còn có thể xuất động ra ba bốn vị Sơn Hải? Mạo muội hỏi một câu, Hộ Đạo giả của ngươi là Sơn Hải mấy trọng?"

"Sơn Hải tam trọng!"

Hạ Thanh rất nhanh lại hỏi: "Bên chỗ ngươi thì sao?"

"Cũng thế!"

Tô Vũ bất đắc dĩ đáp: "Kỳ thật ban đầu không chỉ là thực lực đó, nhưng nó bị sư tổ ta rút máu nhiều quá, thực lực bây giờ trượt xuống không ít, chỉ còn lại thực lực này."

Hạ Thanh hậm hực trong lòng!

Vân Hổ tộc cũng là yêu tộc.

Rút máu, thuần dưỡng, thuần phục...

Những lời này khiến cho nàng cảm thấy khó chịu.

Tô Vũ giống như lại không ý thức được vấn đề này, hoặc là nói nhân tộc đều không ý thức được vấn đề như thế.

Trong lòng Hạ Thanh cực kỳ khó chịu, thế nhưng ngoài mặt nàng lại vẫn như cũ, mỉm cười lên tiếng: "Hai vị Sơn Hải hẳn là đủ, ta chỉ sợ vị tiền bối Sơn Hải mà Tô huynh đưa theo lại bỗng nhiên phản bội, đến lúc đó sẽ phiền toái lớn!"

Tô Vũ nhíu mày, suy nghĩ một chút liền gật đầu đáp: "Đúng là có khả năng này, ta vốn không dùng vòng cấm yêu."

"Cái gì?"

Hạ Thanh sững sờ, ngươi không dùng?

Ngươi có lá gan này, ta cũng phục ngươi!

Nhưng trong lòng nàng thì có đủ loại suy nghĩ hiển hiện, thật to gan, thật tự tin, thật sự cho rằng người ta sẽ không phản bội sao?

Ngay cả vòng cấm yêu mà cũng không cần!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK