Người của Huyền Khải nhất tộc mà gia nhập cổ thành, trở thành cư dân cổ thành thì sẽ thường trú ở chỗ này.
Nếu không gia nhập, mỗi ba ngày họ sẽ ra ngoài nghỉ ngơi một ngày, về sau lại vào thành rồi vào trú ngụ ở nơi đây.
Đây cũng là biện pháp mà một vài chủng tộc lựa chọn để thường trú, để một ít tộc nhân gia nhập cổ thành trợ giúp bọn họ khai phá cổ thành tốt hơn.
Toà nhà này chiếm diện tích cực lớn, bên ngoài vòng xem như một nhóm đỉnh cấp, địa phương và hoàn cảnh tốt, xung quanh không có gì che chắn cho nên rất rộng rãi.
Tòa nhà trông không có gì biến động, vẫn là kiểu nhà cũ nhưng tấm biển nhìn qua khá là mới.
Huyền Khải!
Hai chữ Huyền Khải lớn treo trên cửa, ngược lại là tỏ ra uy phong bá khí.
Cửa chính của tòa nhà đang rộng mở!
Tại cổ thành, cửa nhà của mọi người cơ hồ đều đóng kín.
Đóng chặt đại biểu rằng không cho phép bất luận kẻ nào xuất nhập, cũng là vì an toàn của mình, đóng cửa rồi thì trừ phi ngươi đánh vỡ đại môn, cứng rắn xông vào, nhưng nếu phá cửa thì tất nhiên sẽ bị Tử Linh công kích.
Cho nên, đóng cửa là an toàn nhất.
Bất quá Huyền Khải nhất tộc lui tới không ít người, cộng thêm sự tự tin và tự ngạo, Huyền Khải tộc lựa chọn mở rộng đại môn.
Ngoài cửa lớn còn có bốn vị giáp sĩ Huyền Khải tộc đứng gác.
Trên thực tế, đóng cửa lại thì căn bản không cần thủ vệ.
Có nhiều chủng tộc Bách Cường muốn thể hiện mặt mũi, một số tộc thường trú khác trong thành phần lớn cũng chọn loại phương thức này.
Bây giờ, sắc trời đã dần tối.
Giáp sĩ lui tới không ít chứ không chỉ riêng dũng sĩ của Huyền Khải tộc, bộ tộc này là chủng tộc Bách Cường, đóng quân nơi đây nhiều năm nên thu nạp thêm một đám cường giả tiểu tộc không nhà để về làm việc cho mình.
Giống như trước đó Hồng Khải muốn bắt Tô Vũ, trong Huyền Khải tộc còn có một số nô bộc.
Đối diện với đại trạch là những cửa hàng đã vứt bỏ, bởi vì Huyền Khải tộc đóng quân ở đây nên các cửa hàng trên con đường này cũng không có người nào vào ở.
Giờ phút này, trên nóc nhà của một cửa hàng, Tô Vũ hóa thành gạch ngói vụn, yên lặng ẩn núp.
Đêm tối sắp buông xuống.
Trên đường phố, sinh linh càng ngày càng ít, trời tối thì Tử Linh sẽ xuất hiện, đại bộ phận sinh linh đều chọn tiến vào phòng, yên bình trôi qua một đêm.
"Huyền Khải nhất tộc..."
Nơi đây cách đại trạch chừng ngàn mét, ngọc cảm ứng có mấy điểm sáng biểu hiện, sau khi Hồ Kỳ cải tạo ngọc cảm ứng thì phạm vi cảm ứng đã lớn hơn, cũng từ trạng thái bị động chuyển biến thành trạng thái chủ động.
Bất quá phạm vi dò xét vẫn không quá rộng, phạm vi trong ngàn mét kỳ thật vẫn chưa thể xem là đủ lớn.
Mà hiện đang ở trong cổ thành, bởi vì những phòng ốc này quá đặc thù nên độ khó của việc cảm ứng cũng gia tăng.
Tô Vũ bây giờ cũng chỉ cảm ứng được một chút thực lực của người lui tới, thực lực của nhân thủ trong đại trạch lại không thể dò xét ra được.
"Có không ít người!"
Tô Vũ cảm khái một tiếng, về phần có phải là cư dân cổ thành hay không thì cũng có thể phân biệt một hai, trước đó hắn không hiểu, hôm nay dùng cả một ngày quan sát, Tô Vũ xem như đã nhìn ra, có phải dân cư cổ thành hay không kỳ thật vẫn rất dễ phân biệt.
Kẻ âm u đầy tử khí đại bộ phận đều là dân cư cổ thành, cho nên mới có thể chịu được sức ảnh hưởng từ tử khí.
Mà tử khí không nồng đậm thì không phải cư dân hoặc là gần đây mới vừa gia nhập cổ thành.
Giết kẻ ngoại lai và giết dân của cổ thành có kết cục khác biệt.
Giết dân cư cổ thành thì sẽ dẫn xuất Tử Linh có thực lực cường đại hơn nhiều xuất hiện.
"Gia hỏa Tiên tộc không ở đây sao? Hay là chưa đi ra? Hoặc là đóng quân ở ngoài thành rồi?"
Tô Vũ chính là hạng người có thù tất báo, từ nhỏ hắn đã là như thế, ngươi muốn giết ta, ta mà có thể giết ngươi thì tuyệt đối sẽ không buông tha ngươi, dù là ăn chút thiệt thòi thì cũng phải xử lý ngươi.
Khi còn bé là Trần Hạo làm tay chân cho hắn, bây giờ không ai có thể làm tay chân cho hắn nên tự nhiên hắn cần phải tự thân xuất mã.
Tô Vũ yên lặng chờ đợi.
Kiên nhẫn thì vẫn phải có.
Ban đêm lại ở bên ngoài cổ thành, đêm qua Tô Vũ còn chưa có cảm thụ quá rõ, lúc này sắc trời bắt đầu tối, Tô Vũ phát hiện ở ngoài tử khí dường như dày đặc hơn một chút. Mặc dù hắn không sử dụng Thiên Nguyên khí, cảm thụ không phải quá rõ ràng, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được một cỗ tử khí yếu ớt tràn vào thể nội.
Trong phòng có lẽ sẽ khá hơn ngoài này.
"Nói như vậy, các gian phòng kỳ thật không phải là quan tài mà là nơi bảo vệ?"
Tô Vũ thầm suy đoán, đêm qua hắn chỉ sử dụng Thiên Nguyên khí trong phòng nên mới cảm thụ rất rõ ràng, tối ở bên ngoài, hắn quan sát kỹ thì cũng cảm nhận được tử khí tồn tại.
Khó trách tất cả mọi người phải chui vào phòng, một mặt là do bên ngoài có Tử Linh, một phương diện khác cũng là bởi vì tử khí bên ngoài quá nồng đậm.
"Không có Tử Linh xuất hiện sao?"
Tô Vũ chú ý cẩn thận, những thứ như Tử Linh thì ngay cả ngọc cảm ứng cũng không dò xét ra được.
Ngay khi hắn đang cảnh giác vạn phần, trong đại trạch bỗng ùa ra rất nhiều giáp sĩ.
Rất nhiều!
Lần này đi ra tối thiểu phải có 30 vị, không chỉ là giáp sĩ mà còn có một số người thoạt nhìn là cường giả mà bọn hắn thu phục, bất quá cơ hồ đều mặc áo giáp.
"Thực lực không tệ, 3 vị Sơn Hải cảnh!"
Ba vị Sơn Hải, cảm giác không quá nhiều.
Nhưng trên thực tế, những tộc như Huyền Khải tộc cũng có thể so thực lực bằng với một đại phủ của Nhân tộc. Tại Đại Hạ phủ, rất hiếm có nhiệm vụ xuất động ba vị Sơn Hải, đó chính là hành động lớn, huống chi đây còn là ở cổ thành chứ không phải Huyền Khải giới.
Họ mới chết một vị Nhật Nguyệt, lúc này lại xuất động ba vị Sơn Hải, thực lực của bộ tộc này xem như rất mạnh.
Lúc bấy giờ, bọn họ vô thanh vô tức đi ra khỏi đại môn, yên lặng chờ đợi.
Qua hai ba phút, lại có thêm người đi ra.
Ba vị!
Trong đó một vị là Huyền Khải tộc, có vẻ là vị thống lĩnh hôm qua bị Trịnh Bình ép không thể không vào thành, thực lực là Sơn Hải đỉnh phong.
"4 vị Sơn Hải!"
Tô Vũ không thấy rõ người ở bên kia, mà là xem ngọc cảm ứng, 4 vị Sơn Hải cảnh, một vị là Sơn Hải cửu trọng, ba vị khác có một Sơn Hải lục trọng, một Sơn Hải tam trọng và một người là sơ nhập Sơn Hải.
Tại cổ thành mà có tới 1 vị Nhật Nguyệt, 4 vị Sơn Hải, Huyền Khải nhất tộc đúng là rất đáng gờm.
Về phần hai sinh vật hình người mặc áo bào đen khác thì ngọc cảm ứng của Tô Vũ biểu hiện không quá rõ ràng, một hồi là Lăng Vân, một hồi lại là Sơn Hải, đây là phản ứng tương tự với khi hắn nhìn thấy những vị thiên tài khác.