Liệp Thiên các.
Trên một mặt bia đá to lớn, phía trên lập lòa từng cái danh tự.
Có một cái tên không ngừng nhảy lên, nhưng rất nhanh lại giống như có chút chần chờ, lên một thoáng rồi lại hạ xuống một thoáng...
Thành Khải xem như Tô Vũ giết sao?
Lúc bấy giờ, miếng bia đá tồn tại từ thời tuyên cổ ấy đang tiến hành đưa ra phán đoán.
Lăng Vân nhất trọng giết Sơn Hải đỉnh phong, hoàn toàn xứng đáng xếp đệ nhất.
Có điều là... Có tính là Tô Vũ giết không?
Bia đá vẫn đang nhanh chóng phân tích.
Tên Tô Vũ nhảy lên vị trí thứ nhất, chốc lát sau lại bắt đầu rơi xuống.
Lại tăng lên rồi lại hạ xuống.
Một lát sau, cuối cùng cũng có kết quả, dừng lại tại vị trí thứ ba.
Không tính a?
Nhân tố ngoài ý muốn quá nhiều!
Thế nhưng có thể mượn dùng ngoại lực, chỉ cần mượn dùng hợp lý thì đó cũng xem như thiên phú, là thiên tài.
Tô Vũ, vị trí thứ ba Thiên bảng!
Chiến tích: Đánh giết Sơn Hải đỉnh phong trọng thương!
Trọng thương, đúng vậy, có thêm một yếu tố “trọng thương”!
Thời điểm đó Thành Khải đã không phải là trọng thương đơn thuần, mà là gã đã sắp chết, sau đó bị một đao của Tô Vũ chính thức tiễn gã lên đường.
Bia đá cho ra kết luận!
Thiên bảng thứ ba, bài danh xếp ngay sau Chiến Vô Song và Ma Đa Na.
Bia đá thoáng có chút giãy dụa, có lúc nó muốn xếp hắn lên vị trí thứ nhất, nhưng cuối cùng vẫn hạ xuống vị trí thứ ba. Bởi vì hai vị kia cũng hết sức yêu nghiệt, vả lại so ra thì thực lực mạnh hơn Tô Vũ nhiều.
...
Mà cùng một thời gian.
Biên cảnh Nhân - Tiên.
Một mũi thương đâm xuyên qua hư không vô tận, phá vỡ Nhật Nguyệt, phá vỡ thời gian...
Ầm!
Một vị lão nhân tiên khí bồng bềnh rơi xuống hư không, khóe miệng vương máu!
"Cút về! Huyền Hách, ngươi dám xâm phạm vào lãnh thổ Nhân cảnh của bọn ta? "
"Ngươi muốn khai chiến sao?"
"..."
Lão nhân hờ hững, ngón tay bóp động, trầm giọng nói: "Cửu Huyền chết rồi. Tần Nghiễm, Nhân tộc... Tốt lắm!"
Ông!
Một đạo mũi thương tái hiện!
"Ầm!"
Lão nhân lần lượt phá toái hư không, tránh né đạo thương mang ấy, nhưng vẫn như cũ bị một thương đâm xuyên xương bả vai.
Lão nôn một ngụm máu, nhìn về phía bóng người phù hiện nơi hư không xa xa, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng!
Đại Tần vương, đệ nhất Nhân tộc, quả nhiên danh bất hư truyền!
Cửu Huyền đã chết!
Aiiiz!
Lão nhân mệt mỏi thở dài một hơi rồi rời đi, Cửu Huyền chết rồi, bây giờ có chém giết liều mạng với Đại Tần vương cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, huống chi... Lão không phải là đối thủ của ông ta.
"Hừ!"
Hừ lạnh một tiếng, vang vọng đất trời!
Đại Tần vương hiển hiện, trong mắt tràn đầy tia kinh nghi dị dạng...
Đệt mợ cả nhà ngươi. Lần đầu tiên ngươi đến Chư Thiên chiến trường mà đã dẫn xuất cả Tiên Vương tới đây náo loạn.
Má nó.
Tiểu tử chết tiệt!
Đại Minh phủ và Đại Hạ phủ mà không mau đem tiểu tử này về, ông sẽ tự mình đá hắn xéo đi!
Khốn kiếp!
Lần đầu Diệp Bá Thiên tới đây cũng chỉ dẫn xuất ra một vị Nhật Nguyệt, nhiêu đó thôi cũng đã kém chút hại chết không ít người. Nhưng tên khốn kiếp kia thì còn đào ra cả một vị vô địch, mẹ nó!
...
Thiên biến.
Thiên Diệt thành.
Sau khi hàng loạt Tử Linh bị giết, ba đầu Nhật Nguyệt Tử Linh xuất hiện, giờ phút này toàn bộ cổ thành, trừ những sinh linh đã kịp trốn vào trong cổ ốc ra, thì những kẻ ở phía ngoài đều đã chết sạch.
Trong một căn phòng lớn.
Ma Đa Na lấy ra bảng danh sách chấn động không ngừng, nhìn lướt qua rồi khẽ cười.
Tô Vũ!
Giết chết Thành Khải bị trọng thương?
Thú vị!
Lăng Vân cảnh cơ hồ không thể địch lại gã, rất lâu rồi gã không gặp được đối thủ, Tô Vũ sẽ là người kế tiếp phải không?
...
Trong một gian phòng lớn khác.
Ngân Khải gào thét, gầm rú điên cuồng!
Mà Đạo Thành thì yên tĩnh không nói gì quan sát bảng danh sách, chỗ đầu ngón tay y có hai chữ màu vàng kim vờn quanh - Tô Vũ. Đó là hai chữ mà khi Cửu Huyền sắp chết đã dùng máu của mình khắc họa ra.
Oán khí, không cam lòng, phẫn nộ, tuyệt vọng...
Đạo Thành đang cảm thụ đủ loại cảm xúc của Cửu Huyền.
Y dường như thấy được rõ ràng sự tuyệt vọng cùng bất lực khi mà Cửu Huyền tử vong.
Y vẫn luôn bảo hộ Cửu Huyền, y tính ra điềm đại hung cho nên dù y một mình rời đi thì cũng không hề để cho Cửu Huyền phải ở một mình. Y thậm chí còn để Cửu Huyền đi cùng một vị Sơn Hải đỉnh phong một tấc không rời!
Thế nhưng cuối cùng Cửu Huyền vẫn chết.
Thành Khải phế vật không thể bảo vệ cho nàng.
Gã là Sơn Hải đỉnh phong!
Phế vật!
Tiếng gầm gừ của Ngân Khải còn đang vang lên, phế vật này có lẽ còn đang bi thương thay cho Thành Khải.
Đạo Thành nhìn thoáng qua Ngân Khải rồi nhìn lại xếp hạng của Tô Vũ, y cười có chút bất đắc dĩ.
Đạo Thành đứng dậy, tiến lên một bước rồi nói khẽ: "Ngân Khải huynh đừng thương tâm..."
"Khốn nạn, ta phải giết hắn!"
Ngân Khải gào thét!
Đạo Thành nhẹ nhàng đi tới phía sau Ngân Khải, lẩm bẩm: "Ừ, ta sẽ giết hắn, thế nhưng... Thực lực của chúng ta bây giờ có lẽ còn chưa đủ, ta cần thực lực mạnh hơn, hiện tại Cửu Huyền đã chết, chỉ có Ngân Khải huynh mới có thể giúp ta..."
"Hả?" Ngân Khải quay đầu, "Giúp thế nào? Cùng ra ngoài giết Tô Vũ sao?"
Đạo Thành tiến lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của hắn, Ngân Khải có chút khó chịu, liền nghe Đạo Thành thở dài: "Loại người như Tô Vũ, cường giả muốn giết hắn cũng rất khó, hắn sẽ tránh, sẽ chạy, chỉ thiên tài với thực lực không kém hắn bao nhiêu mới có hi vọng giết hắn..."
Ngân Khải có chút nôn nóng, nói nhảm, ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?
"Cho nên... Chỉ ta có thể giết hắn, Ngân Khải huynh thì vẫn chưa được..."
"Cái gì..."
Ngân Khải còn chưa dứt lời, bỗng nhiên sắc mặt hắn đại biến, sau một khắc, áo giáp rạn nứt, hắn muốn giãy dụa, muốn bùng nổ nhưng mà biển ý chí lại bị cắt chém vỡ vụn, cả người triệt để mất đi lực phản kích.
Đạo Thành thở dài, "Ta không muốn làm thế đâu, nhưng mà ta muốn giết hắn! Ngân Khải huynh, ngươi là Sơn Hải lục trọng, hẳn có khả năng cung cấp một chút trợ lực, xin lỗi, ta thật sự muốn giết hắn, hãy tha thứ cho ta!"
Miệng Ngân Khải phun ra dòng máu màu đen, "Vì... vì sao... Ngươi giết ta... Sẽ bị Huyền Khải tộc... Phát hiện!"
"Phát hiện ư?" Đạo Thành bật cười, "Bảng danh sách cũng chỉ biểu hiện ta giết Sơn Hải lục trọng, không ai trông thấy thì kẻ nào dám khẳng định ta giết ngươi, có lẽ là... Tử Linh thì sao?
Đạo Thành cười nhẹ, vuốt vuốt hai chữ ‘Tô Vũ’ được khắc bằng máu trong tay, "Cửu Huyền chết rồi, các ngươi chỉ là đồ phế vật, Sơn Hải đỉnh phong thế mà bảo hộ không nổi nàng ấy."
"Huyền Khải nhất tộc đều là phế vật như vậy sao?"
Hai mắt Ngân Khải lộ ra hung quang, "Ngươi... chính ngươi... Cũng thế!"
Ngươi cũng là phế vật!
Đạo Thành thản nhiên đáp: "Đúng, ta cũng vậy, cho nên... Ta cần thêm nhiều trợ lực, Cửu Huyền chết rồi, Huyền Hách Tiên Vương cũng được mà gia gia Đạo Vương của ta cũng thế, họ đều sẽ không vì Cửu Huyền mà trở mặt với nhân tộc!"
"Vô địch không ra tay, Nhật Nguyệt chưa hẳn có thể đánh giết Tô Vũ!"
"Vô địch Nhân tộc giờ phút này sẽ không tùy ý để cho vô địch của tộc khác giết chết Tô Vũ... Cho nên, nghĩ đi nghĩ lại, việc báo thù có lẽ chỉ có thể là do ta làm."
Đạo Thành thở dài nói tiếp: "Chuyện kết thông gia... Vốn dĩ ta cũng không muốn. Nhưng ta đã biết Cửu Huyền nhiều năm, kỳ thật nàng rất thông minh, cái gì cũng hiểu, cũng biết. Nhưng khi ở trước mặt ta, lại giả vờ như không hiểu, không biết gì cả. Nàng quá ngốc!"
"Nàng làm sao biết ta thích một Cửu Huyền đơn thuần chứ không phải Cửu Huyền tàn nhẫn quả quyết kia?"
"Lần này đi ra, ta là vì phá Sơn Hải mà đến, một khi vào được Sơn Hải ta liền chuẩn bị cưới nàng."
Đạo Thành thở dài, "Ta đã nói muốn đi, các ngươi lại cứ nhất quyết không chịu, Huyền Khải nhất tộc chết mấy tên Sơn Hải mà thôi... vài tên tôm tép của Huyền Khải nhất tộc có thể so sánh với nàng ấy sao?"
Đạo Thành bây giờ không có bi thương, cũng không rơi lệ, chẳng qua là nhàn nhạt tự thuật, nói ra chuyện cứ như không liên quan gì tới mình.
Cửu Huyền!
Y yêu Cửu Huyền sao?
Có lẽ, chính y cũng không rõ ràng.
Nhưng hôm nay, Cửu Huyền chết rồi, y thật sự rất muốn báo thù cho nàng ấy.
Có điều... Lăng Vân không đủ, y phải vào Sơn Hải.