Lưu Hồng tủm tỉm cười, "Vậy hắn liền tấn cấp Đằng Không, vẫn quay về tới nguyên điểm thôi, Đằng Không... Chu sư huynh, chúng ta sợ Đằng Không sao? Chúng ta là sợ Tô Vũ nhiễu loạn tâm tư người bên dưới của chúng ta mà thôi!"
"Mạnh hơn Đằng Không thì lại có thể thế nào? Bạch Phong đủ mạnh đấy nhưng hắn có thể thay đổi cái gì?"
Hạ Ngọc Văn đột nhiên chen ngang: "Cứ làm như thế đi! Mặc kệ Tô Vũ thắng hay thua, thua sẽ có người đối phó hắn, thắng thì hắn tiến vào Đằng Không cảnh, Ngô Gia trên Bách Cường bảng sẽ không ai giúp đỡ, còn có thể thừa cơ kéo Trần Vĩnh xuống!"
Y cảm thấy rất tốt!
Cái tên Lưu Hồng này quả thực là có mấy phần nhanh trí.
Những người ở đây chưa hẳn là không ai nghĩ đến, thế nhưng không ai dám nói, kế sách này một lần sơ sẩy là sẽ thành toàn cho Tô Vũ, người nọ sẽ mang tiếng xấu.
Những người ở đây đều muốn tự vệ, nào dám nói lung tung.
Không hề có chí tiến thủ!
Thấy Hạ Ngọc Văn đồng ý, Lưu Hồng liền vui vẻ, "Hạ sư huynh, kỳ thật lựa chọn tốt nhất chính là khiến Tô Vũ tấn cấp, bằng không... Hắn khiêu chiến như vậy, lần lượt làm trọng thương học viên Bách Cường, chúng ta thì không sao, then chốt là có vài học viên của sư huynh chiếm cứ vị trí tương đối trọng yếu, nếu học viên mất đi thứ hạng Bách Cường bảng, hai lần sát hạch chỉ sợ cũng khổ sở!"
Thứ hạng, hoặc là không đảm nhiệm cương vị quan trọng gì, ngược lại là vấn đề không lớn.
Chỉ sợ có mấy người nắm giữ cương vị quan trọng.
Tỉ như Chu Bình Thăng!
Phó Quán trưởng, học sinh của y một khi mất đi thứ hạng trên Bách Cường bảng thì cũng sẽ khiến cho y gặp hai lần khảo hạch.
Sát hạch, chính là do một đám người trung lập hệ chủ đạo.
Một lần sát hạch, vẫn coi là sát hạch thông thường nên khá dễ chịu, một khi sát hạch hai lần là do nghi vấn trình độ dạy học, nghi vấn ngươi có làm tròn trách nhiệm hay không. Hai lần sát hạch sẽ hết sức nghiêm ngặt!
Đây cũng là vì duy trì tiêu chuẩn quan trọng của học phủ!
Học sinh của ngươi có thể vào Bách Cường bảng, vậy liền đại biểu ngươi ở học phủ tận tụy, làm tròn trách nhiệm lão sư, nhưng nếu học viên có thực lực không mạnh, học phủ hằng năm cho ngươi tài nguyên thì đều đi đâu?
Bao gồm cả sở nghiên cứu, đều có cơ chế khảo hạch như thế!
Các đại học phủ có thể vận hành nhiều năm như vậy, cường giả tầng tầng lớp lớp, hai lần sát hạch chính là cầu chì lớn nhất!
Lúc khác, học phủ không quá quản những lão sư như bọn họ, nhưng sát hạch cuối năm không qua thì sẽ phiền toái lớn!
Lưu Hồng vừa nói xong, không ít người đều biến sắc mặt.
Dù cho là Chu Bình Thăng, lúc bấy giờ cũng không khỏi nghiêm giọng đáp: "Sự tình không gì là không thể! Hai lần sát hạch thì ta cũng không sợ! Thế nhưng một khi diễn ra hai lần sát hạch, những tên kia liền thích gây chuyện, việc nhỏ cũng có thể phóng to. Giải quyết Tô Vũ là việc quan trọng nhất!"
Lưu Hồng âm thầm xem thường!
Không sợ?
Ngươi là phó Quán trưởng Tàng Thư các, thật sự không có chỗ nào sơ suất?
Dẫn người vào, thậm chí dùng ý chí chi văn mới đổi lấy một ít ý chí chi văn tương đối cũ, việc này ngươi cũng đã làm qua!
Trần Vĩnh cũng làm như vậy, chủ yếu là vì duy trì đa thần văn nhất hệ, cho nên cũng không thể nào quản y.
Nếu thật sự truy tra, Trần Vĩnh chạy không được, ngươi cũng chạy không thoát.
Trần Vĩnh tốt xấu gì cũng có thể bổ sung chỗ thâm hụt, thâm hụt của ngươi chỉ sợ không bù nổi, còn không biết ngươi tham ô bao nhiêu đâu!
Ngươi dám để người ta tra?
Chu Bình Thăng nói xong, trong mắt tỏa ra vẻ lạnh lẽo, "Tô Vũ phải giải quyết! Còn chuyện bên ngoài, lão sư sẽ giải quyết tốt! Đám Ngô Nguyệt Hoa chống đỡ không được bao lâu, những năm qua, chúng ta đối nghịch chỉ có mấy người bọn hắn, chỉ cần lần này có thể giải quyết Liễu Văn Ngạn, những người kia không có người chủ trì, bọn hắn cũng không có quá nhiều giao tình..."
Liễu Văn Ngạn là một thứ móc nối!
Không có Liễu Văn Ngạn, những người kia cũng sẽ không một lòng.
Lần này tốt nhất có thể trong ngoài đều giải quyết thuận lợi!
Kể từ đó, Đại Hạ Văn Minh học phủ, thậm chí là Đại Hạ phủ đều có thể bình yên không lo.
Lưu Hồng hùa theo, "Đó là điều đương nhiên! Ta tin tưởng viện trưởng có khả năng thuận lợi giải quyết bọn họ. Liễu Văn Ngạn dù sao vừa mới Đằng Không mà thôi. Nhiệm vụ của chúng ta vẫn là bảo trì sân sau bình tĩnh, bị một tên Tô Vũ làm ầm ĩ thành dạng này, chờ viện trưởng trở về, chúng ta cũng không tiện ăn nói."
Chu Bình Thăng bỗng nhiên hỏi: "Cha Tô Vũ ở trong quân đội à?"
"..."
Đám Lưu Hồng nhìn y một cái, không ai lên tiếng.
Hạ Ngọc Văn cũng liếc nhìn y một cái, bình tĩnh nói: "Thu hồi chút tâm tư đó đi. Ngươi phải biết, Trấn Ma quân là độc quyền của Phủ chủ! Ai dám nhúng tay thì sẽ bị y giết chết!"
"Ta biết!" Chu Bình Thăng đâu có ngốc, "Ta cũng đâu định làm gì, ý của ta là, tận lực cho cha của Tô Vũ chấp hành thêm nhiều nhiệm vụ, phụ trợ Văn Minh sư chấp hành nhiệm vụ, đây là việc có thể mà."
"Chư Thiên chiến trường nhiều cường giả như vậy, một người quân sĩ quá dễ dàng xảy ra việc ngoài ý muốn a!"
"Nếu như vậy, Tô Vũ còn có tâm tư giày vò gì sao?"
"..."
Lưu Hồng âm thầm xem thường, lão khốn này, nghĩ cái gì thế, một khi bị tra ra là cố ý, ngươi chết thì thôi, đừng kéo theo tất cả chúng ta!
Hạ Ngọc Văn nhíu mày, "Chớ có sinh sự! Chỉ là một quân sĩ không quan trọng, quản hắn làm gì! Giải quyết Tô Vũ là được, Trấn Ma quân bên kia một khi cảm thấy không ổn, đừng nói là ngươi, dù là sư phụ ngươi, cũng chịu đựng không nổi cái giá ấy đâu!"
Suy nghĩ một chút, Chu Bình Thăng gật gật đầu, cũng phải.
Vẫn còn có chút nguy hiểm!
Được rồi, một khi bị điều tra ra, dù cho chỉ là chấp hành nhiệm vụ nhưng luôn có chút không ổn, truyền ra thì y sẽ gặp phiền phức lớn.
"Vậy cứ dựa theo Lưu Hồng nói... Tốt nhất tổ chức một lần tranh tài, không hạn chế tuổi tác người tham dự, chỉ cần chưa Đằng Không liền phù hợp quy định của học phủ!"
Nói xong, Chu Bình Thăng lại bảo: "Ta sẽ xin lão sư danh ngạch vào thức hải bí cảnh, bao gồm một chút phần thưởng khác! Việc này ta sẽ chủ trì, mặt khác, dù như thế nào, dù cho hiện tại Ngô Gia lên bảng, cũng phải kéo nàng hạ bảng vào tháng 12!"
Hạ Ngọc Văn cũng mặc kệ bọn hắn bàn bạc cái gì, đứng lên nói: "Ta chỉ cần chút cam đoan như vậy là đủ rồi! Còn Tô Vũ, giao cho các ngươi. Mặt khác, Chu quán trưởng hãy an bài một chút, để học sinh của ta có thể đi vào tầng 9 Tàng Thư các!"
"Chu Hạo?"
"Không sai!"
Chu Bình Thăng cau mày: "Cái này... Lầu chín là lãnh địa của Trần Vĩnh, hắn quản rất chặt, lần trước ta dẫn người tới, hắn còn nổi cơn tam bành, nếu lại khiêu khích hắn, ta sợ sẽ dẫn tới phiền toái!"
"Vậy liền bức Trần Vĩnh rời khỏi học phủ đi!"
Hạ Ngọc Văn bình tĩnh như trước, cũng không nhiều lời, cất bước rời đi.
Chờ y đi rồi, có người tức giận mắng: "Người của Hạ gia vẫn cường thế như vậy, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi!"
Hội nghị của Đơn thần văn nhất hệ thoáng cái trở thành nơi Hạ Ngọc Văn thể hiện.
Chu Bình Thăng nhíu mày nhìn thoáng qua người nói chuyện, thản nhiên nói: "Ngươi muốn bị đuổi? Hiện tại hai bên hợp tác, lão sư không ở đây, đừng khiến mâu thuẫn trở nên gay gắt!"
"Ha!"
Có người cười nhạo!
Lưu Hồng xem kịch, trong lòng rõ ràng, Chu Bình Thăng cũng là vì vị trí mạch chủ mà thôi.